Thật ra tôi nên sớm thấy rõ tâm tư của mình, nhưng tôi quá nhát, không dám tiến lên cũng sẽ không chủ động, chỉ yên lặng cầu nguyện trời cao chiếu cố tôi, hoàn toàn không có sự quyết đoán như trên thương trường.
Tôi xem nhẹ cảm giác khác thường trong lòng mình, ở chung với em một cách lễ phép nhưng xa cách. Việc công xử theo phép công, với thái độ lạnh lùng như băng làm tôi bỏ lỡ rất nhiều thời gian.
Tôi thực sự rất muốn hiểu rõ em.
May mắn thay, cô gái nhỏ dũng cảm hơn tôi nhiều.
Hôm ấy, em mặc lễ phục, lo lắng thấp thỏm nói thích tôi.
Em cẩn thận xin lỗi: “Em xin lỗi, thực sự là em không chịu được nữa, nhưng em sẽ không gây phiền phức cho anh. Em biết anh sẽ chỉ là anh trai em, em sẽ chỉ là em gái anh.”
Tôi không nói gì, chờ sau khi em chạy trốn, tôi mới dám đưa tay sờ lên ngực mình, tim tôi không chịu nghe lời cứ đập loạn xạ, đấy là cảm giác mà tôi chưa từng cảm nhận được.
Tôi không dám nói cho Tư Ninh, ngay từ lần đầu tiên tôi gặp em, tôi đã có những tâm tư không nên có với em. Người như tôi, mọi người đều sợ, nhưng em lại nói thích tôi.
3
Tư Ninh nhà tôi, là đồ ngốc trên cánh tay em có rất nhiều vết sẹo do tàn thuốc dí vào, nhưng em vẫn như cũ cười cười nói nói, bảo đều đã qua.
Em là đồ ngốc luôn tìm cách cho em trai em gái một cuộc sống ăn no mặc ấm, lại chưa từng quan tâm chính mình.
Em là đồ ngốc ngày nào cũng chỉ biết cố gắng làm bà nội vui để báo đáp ân tình.
Em là đồ ngốc chỉ vì muốn đến công ty gặp tôi mà chết trong tay tên côn đồ……
Khoảng 10 nhát dao, nhất định rất đau.
Ngày hôm ấy, tôi nhặt rồi ăn sạch sẽ bữa ăn rơi vãi trên đất.
Trợ lý bên cạnh cẩn thận nói với tôi: “Tổng giám đốc Giang, đồ ăn đã bẩn rồi ạ.”
Tôi không nghe khuyên can, nhét đầy đồ ăn vào miệng: “Ăn chứ, đây là đồ ăn Tư Ninh làm cho tôi.”
Tư Ninh của tôi đã chết, em còn chưa nghe được tôi nói tôi thích em mà đã chết.
Xung quanh tôi an tĩnh trở lại, tôi trước sau như một, đi làm, nhưng khi đêm tối xuống tình cảm của tôi lại trào ra.
Càng ngày càng nhiều, cuối cùng nhấn chìm tôi. Có những lúc, cuộc sống của tôi chỉ còn lại mình em.
Mãi sau đó, trong lúc nhắm mắt xuôi tay, tôi chỉ nhớ đến em, giống như cá nhớ nước.
Tư Ninh của tôi, em vô cùng lương thiện. Vì em nguyện ý thích người kém cỏi như tôi.
Dù tôi không biết em thích tôi từ khi nào.
4 ( trọng sinh )
Trong căn phòng tối, huân hương trên tủ vẫn đang tỏa hương.
Tôi tỉnh lại trên giường, đôi mắt đầy mờ mịt.
Có người kéo rèm lên, ánh mặt trời tràn vào. Ánh nắng chói mắt chiếu lên cái đầu bù xù của tôi, ấm quá.
Âm thanh quen thuộc đến mức không thể quen hơn vang lên: “Còn ngủ nữa? Trước khi tôi chết, anh tìm cháu gái nhỏ cho tôi?”
Tôi ngồi trên giường thẫn thờ một lúc, nhìn về phía người vừa nói, là bà nội tôi. Tôi không dám tin nhìn vào tờ lịch, tôi sợ trong nháy mắt đây sẽ trở thành một giấc mơ.
Tôi trọng sinh, trở về khởi đầu của câu truyện. Trong giây lát, cảm xúc mất đi rồi mà còn tìm lại được ngập tràn tâm trí tôi.
Bây giờ tôi và Tư Ninh còn chưa quen biết, nhưng tôi không chờ được nóng lòng muốn lại gần em.
Việc đầu tiên tôi cần làm, là xử lý đám côn đồ, tôi sẽ không tha thứ cho những kẻ đó, những kẻ mất nhân tính như thế phải nếm trải bóng tối mà tôi đã từng chịu đựng.
Những kẻ đó thích hợp ở trong nhà giam, không có tự do.
5 ( khởi đầu mới )
Tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều viễn cảnh để bắt đầu cho câu chuyện của tôi và Tư Ninh, cuối cùng tôi cử người đem tờ rơi thông báo tuyển dụng đến trong tầm mắt em.
Tôi ngồi trong xe nhìn em lấy điện thoại di động gọi cho tôi.
Thời điểm chuông điện thoại vang lên, tim tôi đập liên hồi. Tay tôi run rẩy nhận điện thoại, rất lâu mới có thể nói thành tiếng: “Alo?”
Âm thanh mà tôi luôn nhớ mong trong lòng vang lên: “Chào ngài……”
Một lần nữa được nghe âm thanh của em, trái tim tôi giống như có sinh mệnh một lần nữa. Bây giờ ánh mặt trời giống như đang thiên vị em, đôi mắt cong cong, xinh đẹp đến mức không chân thật, đấy là ánh sáng tôi mong nhớ.
Cô gái nhỏ nghiêm túc giới thiệu bản thân với tôi, mà tôi ở nơi em không nhìn thấy, tham lam nhìn hình bóng ấy.
Đột nhiên, tôi đột ngột cắt lời em: “Em quay đầu lại.”
Tư Ninh quay người, tôi xuống xe.
Trong giây phút bốn mắt nhìn nhau, tôi cẩn thận gọi tên em: “Tư Ninh.”
“Ngài nói ạ.”
Khóe miệng tôi cong lên: “Em được tuyển, tôi là Giang Kỷ, là anh trai ruột của người em đóng giả.”
Thật ra, tôi muốn nói: Tư Ninh, về sau dù có chuyện gì đi nữa cũng có Giang Kỷ chống lưng cho em.
.
.
.
Hoàn thành
.