Tôi phóng to bức ảnh đó ra, tự mình cười ngây ngô cả nửa ngày, thực sự đẹp trai quá đi mất.
Phía sau đột nhiên có người gọi tên tôi: “Tư Ninh.”
Tôi quay đầu lại, Giang Kỷ và một cả nhóm lãnh đạo trường đang đi tới.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, anh lại chẳng quan tâm mấy, đi đến cạnh tôi, cầm lấy ba lô của tôi rồi đeo lên vai.
Chiếc ba lô chẳng ăn nhập tý nào với bộ tây trang anh đang mặc, nhưng Giang Kỷ hình như chẳng quan tâm đến việc đó. Anh hơi rũ mắt nhìn tôi, ngữ khí thoải mái lẫn lười biếng: “Tan học rồi à? Anh đưa em về nhà.”
Mấy vị lãnh đạo trường nhìn chúng tôi kinh ngạc, không thể tin được Giang Kỷ của hiện tại và Giang Kỷ có khí chất người sống chớ lại gần lúc nãy là cùng một người.
Nhưng họ cũng chẳng dám ý kiến hay dị nghị gì, vì tòa nhà lớn của trường học còn đang đợi được Giang Kỷ rót vốn.
Có một giảng viên mạnh dạn hỏi: “Tổng giám đốc Giang biết Tư Ninh của trường chúng tôi à?”
Giang Kỷ cong môi, hơi cúi người, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay tôi: “Tư Ninh nhà tôi hơi ngốc chỉ biết nỗ lực phấn đấu thôi, còn phải làm phiền các thầy các cô chiếu cố đứa nhỏ nhà tôi.”
Lúc đó tôi không hiểu được ý của Giang Kỷ, tôi bị hai từ đứa nhỏ hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, mặt tôi cứ thế nóng bừng lên một cách mất kiểm soát.
Vào ban đêm, điện thoại của tôi nhận được một thông báo từ nhà trường.
“Sau khi trường học xem xét lại, bạn học Tư Ninh thành tích học tập xuất sắc, thích hợp với vị trí đại diện nhà trường để làm sinh viên trao đổi với nước ngoài hơn.”
Tôi ngốc nghếch cầm điện thoại di động rất lâu, hóa ra Giang Kỷ tự mình làm chống lưng cho tôi, đây là lần đầu tiên có người làm chỗ dựa cho tôi.
11
Vì vẻ bề ngoài xuất sắc của Giang Kỷ, ngay ngày hôm sau trên Tieba của trường có người tung tin đồn về tôi và Giang Kỷ, tin đồn cũng trở nên nghiêm trọng vào ngày tôi xuất ngoại.
Có lẽ vì loại người như tôi mà cũng có thể quen biết được người như Giang Kỷ, nên mọi người đều cảm thấy không công bằng, tất cả những lời nói tiêu cực đổ dồn lên người tôi.
Lời nào cũng có, thì ra dù tôi có không tranh không đoạt, thì người khác cũng sẽ không đối sử với tôi một cách có thiện ý.
Cho dù những bình luận trên Tieba đã nhanh chóng bị Giang Kỷ chặn lại, nhưng chung quy cũng chẳng thể chặn miệng người ta lại.
Một mặt tôi lo những tin tức này sẽ đến tai lão phu nhân, mặt khác tôi cũng ý thức rõ thân phận của bản thân.
“Thích” sẽ làm người ta cảm thấy tự ti.
Bọn họ nói đúng, tôi và Giang Kỷ cách nhau rất xa.
Cuộc sống ở nhà họ Giang hiện tại như một giấc mơ đối với tôi, từ trong lời của người khác tôi biến được một Giang Kỷ là người có thủ đoạn tàn nhẫn, lạnh lùng và gần như chẳng có tình người.
Tất cả mọi người đều sợ anh, đến cả dì giúp việc ở nhà họ Giang cũng nói với tôi: “Đừng chọc giận thiếu gia, nếu không kết cục sẽ rất thảm. Lựa chọn tốt nhất là cách xa cậu ấy một chút.”
Lúc Giang Kỷ không cười nhìn qua thì có hơi hung dữ, nhưng anh với tôi anh lại là người dịu dàng nhất mà tôi từng gặp.
Anh biết tất cả sở thích của tôi, cũng biết tất cả những thói quen của tôi, khi tôi ở cạnh anh, sẽ luôn được anh chăm sóc rất tốt. Anh dường như rất tỉ mỉ, tinh tế để ý đến từng chi tiết dù là nhỏ nhất của tôi, bao gồm cả cảm xúc của tôi.
Tóc không khô, sẽ có người nhắc nhở, lúc tâm trạng không tốt tôi dở chứng không ăn cơm, anh cũng sẽ kiên nhẫn mà dỗ tôi rất lâu.
Từ bố ra, chưa từng có ai chiều chuộng tôi như vậy.
Nhưng anh là Giang Kỷ, là ông chủ của tập đoàn Giang thị, là người chỉ đàm phán những kế hoạch kinh doanh mấy trăm triệu, là tổng giám đốc Giang đi đến đâu cũng có người ngưỡng mộ.
Nhưng ánh mắt Giang Kỷ nhìn tôi cũng chẳng được coi là thuần khiết.
Tôi cẩn thận nhắc nhở anh: “Ông chủ, tôi là em gái giả của anh thôi, không cần đối xử với tôi tốt như vậy.”
Anh chậm rãi bóc vỏ tôm cho tôi, vẫn là bộ dáng không thèm để ý: “Ăn thêm cơm đi, thật hay giả, do anh quyết định.”
Tôi cũng từng hỏi anh: “Ông chủ, vì sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?”
Câu trả lời của anh rất kỳ lạ, anh nói: “Bởi vì anh là Giang Kỷ, em là Tư Ninh.”
Tôi không hiểu lắm, nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc của anh tôi cũng không tiếp tục truy hỏi.
Nhưng giấc mơ này cũng có ngày phải tỉnh.
12
Một tuần ở nước ngoài giao lưu, tôi bắt đầu trốn tránh Giang Kỷ.
Tôi không nhận điện thoại của anh, cũng không trả lời tin nhắn wechat của anh.
Giang Kỷ lo lắng đến nóng nảy, gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn:
“Sao lại không nhận điện thoại của anh?”
“Anh làm em giận à? Có phải do mấy bình luận trên Tieba không? Em đừng nghe họ nói bậy.”
“Do anh sai, tôi không nên không suy nghĩ cẩn thận đã xuất hiện ở trường em. Xin lỗi, nhất định lần sau anh sẽ không như thế, em đừng tức giận.”
Giang Kỷ vẫn luôn tự tìm nguyên nhân ở trên người mình, tôi không nhịn được nữa trả lời anh:
“Nguyên nhân không phải do anh, em chỉ tự giận bản thân thôi, ông chủ, anh đừng xin lỗi.”
Phía bên kia dừng khoảng chừng 2 giây, lại có tin nhắn gửi đến: “Em từ từ, anh đến tìm em.”
Giang Kỷ đến đây? Sao có thể để anh ấy thấy bộ đáng hiện tại của tôi!
Tôi vội trả lời: “Anh không cần đến đây, tâm trạng của em không tốt, em muốn ở một mình.”
Rất lâu sau, bên kia mới có tin nhắn trả lời: “Được, ở trong nước, anh đợi em.”
Một phút sau, Giang Kỷ lại nhắn: “Tư Ninh, cố một chút, đừng có mà giấu ông đây rồi khóc thầm, nếu không về sau anh sẽ không để em ra nước ngoài.”
Anh lo tôi khóc à? Tôi gõ vài chữ gửi cho anh:
“Em mới không thèm khóc.”
13
Lúc trở lại nhà họ Giang, đã là buổi tối, tôi không nói với bất cứ ai.
Rón ra rón rén về phòng của mình, bóng người đứng ở của phòng dọa tôi nhảy dựng, tôi bật đèn di động lên thì thấy Giang Kỷ.
Anh kéo tôi ra ban công, đưa tay chạm vào đuôi mắt tôi, giọng nói khàn khàn: “Về rồi, sao không gọi anh đi đón?”
“Em vừa ra khỏi sân bay thì gặp được taxi, nên đi luôn.”
Giang Kỷ rầu rĩ: “Bây giờ tâm trạng tốt hơn chưa?”
Tôi không dám nhìn anh, tôi còn cảm thấy tự xấu hổ khi thấy bản thân chỉ đang ra vẻ, điều chỉnh lại cảm xúc.
“Tốt rồi.”
Giang Kỷ véo mặt tôi, lại không nỡ dùng sức, “Em giỏi rồi, em có bản lĩnh rồi, không nhận một cuộc điện thoại nào của anh cả. Mấy ngày nay em có biết anh lo thế nào không?”
Nghe Giang Kỷ nghiến răng nghiến lợi nói, tôi mới để ý đến đôi mắt anh đã đỏ hoe.
Tôi cẩn thận hỏi anh: “Ông chủ, anh lén lút khóc đấy à?”
Giang Kỷ không trả lời vấn đề của tôi, mà nhìn tôi nghiêm túc nói: “Tư Ninh, lần sau đừng như thế, khó chịu thì nói với anh, em đừng đánh giá cao lý trí của anh, chuyện tình cảm rất khó giải quyết, rơi vào bản thân mình anh cũng cảm thấy rất bất lực.”
Giang Kỷ nhìn tôi trong ánh mắt anh là sự bướng bỉnh, tôi không biết vì sao anh lại hiểu tôi như vậy, thân phận của chúng tôi khác nhau rất nhiều, nhưng lúc này tôi chẳng muốn nghĩ về những điều đó, giây phút này tôi chỉ muốn nghe theo tiếng trái tim mách bảo.
Tôi lấy hết dũng khí nắm tay anh: “Em sẽ không như thế nữa.”
Tôi chủ động, làm Giang Kỷ giống như được tiêm máu gà, con ngươi của anh sáng lên: “Bây giờ em muốn ở bên anh?”
Tôi trịnh trọng gật đầu: “Vâng.”
Vui mừng nhưng không dám lớn tiếng, Giang Kỷ nhìn tôi, anh giống như một chú chó săn lớn, ai mà ngờ được khi ở riêng thì tổng giám đốc Giang sẽ như thế này?
Tôi và anh ở ngoài ban công thân mật rất lâu, tôi đẩy ra anh, sợ bị người trong nhà phát hiện, Giang Kỷ khi thở hổn hển mới buông tôi ra.
Từ ban công đến phòng tôi cách có một đoạn, nhưng anh nhất quyết đòi đưa tôi về phòng, bọn tôi bị bóng người đứng trước cửa phòng tôi dọa sợ.
Mở đèn điện thoại lên, lão phu nhân, tay chống ba toong nhìn chúng tôi.
Tôi và Giang Kỷ vội vàng buông tay nhau ra.
Lão phu nhân liếc chúng tôi một cái, bà hình như hiểu hết hỏi: “Ở bên nhau rồi?”
Giang Kỷ sửng sốt một chút, cong khóe miệng lên thản nhiên thừa nhận: “Dạ.”
Lão phu nhân nhìn tôi đầy từ ái: “Vậy đối xử tốt với Tư Ninh vào.”
Tôi sững người tại chỗ, lão phu nhân biết tên thật của tôi.
“Bà nội, hóa ra bà biết con không phải……”
Vẻ mặt lão phu nhân đắc ý: “Năm đấy một tay bà xây dựng nên Giang thị, sóng to gió lớn gì mà bà chưa thấy qua? Ngay từ đầu bà đã nhìn ra mấy cái trò vặt vãnh của các con rồi. Còn Giang Kỷ, nên tỏ tình cẩn thận vào, hoa tươi, nghi thức không được thiếu cái gì, bà nhìn con đấy.”
Đôi mắt của Giang Kỷ cong cong: “Nhất định phải có ạ.”
.
.
Còn tiếp.