“Alo?” Chu Thiên Kỳ nhận điện thoại.
“Alo? Là Chu Thiên Kỳ phải không?” Giọng nói mềm mại của môt cô gái.
“Đúng, cô là ai vậy?” Chu Thiên Kỳ cảm thấy nghi hoặc, theo lời của cô gái có thể cô ấy có biết mình, bản thân lại không nhớ ra đối phương… sẽ là ai đây?
“ Ừm… Tớ là Hàn Vi.” Cô gái do dự một chút do dự trả lời, cẩn thận như sợ làm kinh sợ đối phương, khiến cho đối phương hoàn toàn không nhớ rõ mình.
“À, là Hàn Vi sao, có chuyện gì không?” Nhớ lại một chút trong trí nhớ có người nào tên là Hàn Vi không, sau đó thoáng nghi ngờ hỏi. Cô gái này vốn là bạn học cùng cấp ba, cũng không có thường xuyên tiếp xúc, như thế nào lại đột nhiên gọi điện cho mình?
“Cậu…” Cô gái có điểm ấp a ấp úng, “Cậu…” nửa ngày cũng chưa nói ra.
“Cậu nói thẳng đi, mình không sao…” Vẻ mặt Chu Thiên Kỳ hắc tuyến (-.-), kia cũng là quá xấu hổ rồi.
“Tôi muốn mời bạn học Chu Thiên Kỳ gặp mặt một chút được chứ?” Cô gái cuối cùng cũng có dũng khí, nói ra điều bản thân cần nói.
“Hả?” Chu Thiên Kỳ đột nhiên ngây người, này, đây là ý gì… mời sao… trong trí nhớ cô gái này rất điềm tĩnh mà, làm sao mà ho khan một cái đột nhiên có thể trực tiếp như vậy không bị cản trở?
“Có thể chứ?” Em gái khẩn cầu.
“… Có chuyện gì liền nói thẳng qua điện thoại đi…” Chu Thiên Kỳ một bên suy nghĩ mục đích đối phương mời mình, một bên kéo dài thời gian. Hàn Vi lúc ở cấp ba chính là một cô gái rất nhã nhặn, gia cảnh tốt, bố cô ấy là một chính trị gia nổi tiếng, mẹ cũng là người rất nổi tiếng ở thương giới, nữ sinh như vậy mà cũng tìm đến một trạch hủ cơ ( tác giả: Được rồi, người khác cũng không biết cậu là trạch hủ đâu…) chẳng lẽ là,,,, cô ấy từ lúc nào lại thấy vừa mắt em trai nhà mình? Đột nhiên trong lòng căng thẳng một ham muốn cự tuyện tự nhiên mà sinh ra.
Em trai nhất định sẽ cự tuyệt. Chu Thiên Kỳ liền thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy, cậu không muốn ra ngoài một chút sao?” Em gái có chút thất vọng.
Tưởng tượng ra biểu tình thất vọng, cô đơn của đối phương, Chu Thiên Kỳ có chút không đành lòng, cô ấy chính là một cô gái rất xinh đẹp, chính là không đành lòng thương tổn cô gái xinh đẹp ấy.
“Được rồi cậu nói địa chỉ đi…” Chu Thiên Kỳ nghĩ, thực sự em trai cũng không đáp ứng, cô ấy muốn gặp mặt tán gẫu liền gặp mặt nói chuyện là được rồi.
“Ừm, vậy ở quán cafe gần nhà cậu đi.” Cô gái liền khôi phục thần thái cao hứng, “ Mình sẽ lập tức tới ngay.”
“…” Chưa đợi Chu Thiên Kỳ kịp nói cô gái đã vội cúp điện thoại.
Tình huống gì vậy, cô gái này biến hóa cũng quá nhanh đi. Chu Thiên Kỳ lê chiếc dép lạch bạch, đi rót nước. Như vậy tùy ý đi gặp cô ấy cũng sẽ không có chuyện gì đâu. Nhớ lại Chu Thiên Hạo, ngày lễ tình nhân đó đã cùng em trai một trận điên cuồng, vẻ mặt Chu Thiên Kỳ trong nháy mắt trở nên đỏ đậm. Xoa xoa một chút, cậu tại sao phải khẩn trương, tất cả ngày đó cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, cậu còn chưa đáp ứng em trai có đồng ý thích thích hắn hay không, nhất định phải nghĩ biện pháp khiến hắn quay đầu là bờ.
Em trai không tiếp tục ra ngoài trốn nữa, nhưng mỗi ngày vẫn rời đi thật sớm, buổi tối muộn mới về, ngoại trừ buổi tối lúc ngủ hắn đều ôm cậu thật chăt, cũng không có cử động dư thừa nào. Điều này làm Chu Thiên Kỳ rất vui mừng, cũng không biết hắn mỗi ngày hắn vội vàng ra làm cái gì, đi ra ngoài cua gái sao? Theo đuổi được anh trai xong rồi chê? Sát! Cậu đang tự mình lo lắng cái gì? Cậu không phải mong muốn em trai buông tha mình, trở lại thành một người đàn ông bình thường sao? Chu Thiên Kỳ lắc lắc đầu, mong muốn những ý nghĩ kỳ quái này rơi ra ngoài.
“ Tích, tích, tích.” Tiếng điện thoại vang lên.
Chu Thiên Kỳ nhìn một chút điện thoại cách đó không xa lắm, chân không muốn đi nghe điện thoại, chờ điện thoại vang lên một lúc lâu, mới một chân nhảy qua đó.
“Alo.”
“Chu Thiên Kỳ, cậu đang ở đâu, không thấy cậu.” Cô gái có chút khẩn trương nói.
“ Mình vẫn đang ở nhà, cậu chờ một chút mình xuống đây.” Chu Thiên Kỳ vội vàng giải thích, cúp điện thoại mặc vào áo khoác, nhảy tới cửa thay giày, suy nghĩ một chút chính lại cầm thêm cái nạng.
Vừa xuống dưới lầu liền nhìn thấy cô gái đang nhìn xung quanh.
“Cậu tại sao lại đến đây?” Chu Thiên Kỳ kỳ quái hỏi.
“Bởi vì nghe nói cậu vẫn còn ở nhà, liền muốn đến nhà thăm cậu một chút…” Cô gái có điểm ngượng ngùng cúi đầu, áo khoác màu trắng tinh khiết, váy xòe lụa màu đen, đôi giày nhỏ màu đỏ, một chiếc khăn quàng cổ thật to tùy ý quàng trên chiếc cổ trắng nõn, đằng sau là tóc được đính một chiếc cặp vô cùng tinh xảo.
“A, cũng nên đi thôi” Chu Thiên Kỳ nghĩ thầm may là cậu chạy ra, bằng không cô ấy đến tận cửa nhà mình, vậy cậu chết chắc rồi.
“A?” Nghe được câu trả lời đả thương người như vậy, cô gái chỉ có thể gật mạnh đầu, hai mắt mở thật to, vừa nói không hết ủy khuất.
“A hăc! Mình thật không phải ý đó chỉ là cô nam quả nữa ở trong một phòng không tốt lắm…” Chu Thiên Kỳ nhức đầu, khuỷu tay dựa vào quải trượng.
“Chân cậu bị thương sao?” Cô gái nhìn thấy cái nạng, nhanh chóng đỡ lấy Chu Thiên Kỳ, “ Xin lỗi, không biết cậu bị thương, còn gọi cậu ra. Mình giúp cậu trở về.”
“Không cần, không phải cậu nói muốn đến quán cafe uống sao?” Chu Thiên Kỳ thu tay về thế nhưng bất đắc dĩ cô gái lại bắt được ngay kéo hai tay không còn ngăn cách, đành phải vậy thôi.
“Thế nhưng cậu…”
“Mình không có yếu đuối như vậy.” An ủi cô gái, Chu Thiên Kỳ hướng đến quán café đi đến.
“Cậu tìm mình có việc gì, hiện tại có thể nói đi…” Chu Thiên Kỳ đang trọn một góc để ngồi xuống đồng thời cất nạng đi.
Tiệm cafe này trang trí vô cùng tao nhã và lịch sự, mỗi bàn đều có một loại tựa như bình phong gì đó ngăn cách, nhưng nhìn cũng không có vẻ gì là chật hẹp, trái lại có thể khiến khách hàng có được không gian riêng tư riêng.
“Cậu muốn uống loại cafe nào? Hay là loại đồ uống khác? Cô gái không để ý đến lời Chu Thiên Kỳ nói đổi chủ đề.
“Mình muốn uống coca cola…” Chu Thiên Kỳ thấy thật đau trứng, cậu không thích loại uống có vị gắt như này, cái vị đạo nồng nặc của nó thật không quen.
“Vậy… một cốc latte một cốc coca.” Cô gái theo như yêu cầu của hai người mà tới quầy phục vụ gọi đồ.
Trong quán cafe thật là có coca… Chu Thiên Kỳ có điểm thẹn thùng chẳng qua chỉ là mượn cớ mà thôi.
“Hiện tại có thể vào chủ đề chính đi.” Chu Thiên Kỳ quay đầu thấy phục vụ đã bưng đồ uống đến, hý hoáy hút nước.
“Mình có thể gọi cậu là Tiều Kỳ được không?” Cô gái đột nhiên nói vậy, thấy Chu Thiên Kỳ có biều tình lúng túng liền lập tức giải thích, “A a có thể có chút đường đột…”
“Tùy cậu gọi thế nào cũng được mà.” Thực ra thì người nhà đều gọi cậu như vậy.
“Ùm, Tiểu Kỳ cậu thích con gái kiểu gì?” Cô gái nói thẳng khiến Chu Thiên Kỳ không biết phản ứng gì.
Thật là, cô gái này thật vất vả tìm đến cậu là bởi vì thích cậu? Còn tưởng rằng là thích cậu?
“ Bây giờ cũng không rõ lắm… đại khái là ôn nhu hiểu chuyện, có thể hiểu được mình.” Chu Thiên Kỳ vốn là định trả lời có lệ, vừa nghĩ xem mình thích kiểu con gái nào? Sau đó liền nói ra, ho khan một cái, “ Không phải như vậy, chính là còn chưa tính đến chuyện yêu dươngd, vì vậy cũng không nghĩ đến những chuyện này…”
“Ôn nhu, hiểu chuyện mình có thể không?” Cô gái nắm thật chặt cái cốc nóng trong tay, bộ dạng ngượng ngùng.
“Hả?” Kia không phải là cô ấy không hiểu những lời cậu nói hàm ý gì sao?”
Cô gái này rất mạnh dạn!
“Xin lỗi,… mình không thích hợp với cậu.” mặt của Chu Thiên Kỳ có vẻ vặn vẹo, chống lại vẻ mặt chờ đợi của Hàn Vi có điểm gánh không được.
“Nhưng chưa thử một chút làm sao biết hợp hay không?” Hàn Vi đem cốc coca của Chu Thiên Kỳ đang uống đem đổ một ít cafe vào đó, bưng cốc lên nếm một chút, nheo mắt lại mỉm cười, “ Thử thử một chút cũng tốt mà.”
“…” Chu Thiên Kỳ đã kinh ngạc không nói lên lời, thay vì nói là kinh ngạc không bằng nói là kinh sợ.
“Tiều Kỳ, mình từ lúc vào cấp ba học cùng một lớp với cậu liền thích cậu. Vẫn luôn quan tâm đến cậu, thế nhưng Tiểu Kỳ cậu ở lớp vẫn luôn được hoan nghênh,.. mình vẫn luôn không dám thổ lộ với cậu, nhưng là bây giờ thực sự nhịn không nổi…” Hàn Vi cúi đầu nói, Chu Thiên Kỳ cũng không uống thêm hớp nước nào, chỉ là ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ thủy tinh.
“Hả” người mặc áo màu lục tựa vào cây kia không phải em trai cậu sao, xong đời!