“Không… Không cần, anh xem tôi là một phụ nữ yếu đuối, công cũng công không được, thụ cũng thụ không nổi, hay là thôi đi!” Âu Thiển Thiển vừa mỉm cười vừa nói, một bên đẩy tay của hắn ra. Đàn ông chính là có cái kia không thích hợp với cô, quá đau đớn, nhưng lại không thể sinh con, cô không chấp nhận được!
Hàn Đông Liệt đột nhiên bắt lấy cánh tay của cô, sau đó vừa dùng lực, xoay người cô một cái đối diện với hắn.
“Anh, anh muốn gì?”
Hắn cười tà nghiêng đầu về phía trước, gần sát cô, cô sợ hãi ngã người ra phía sau, cách xa hắn. Bỗng nhiên, vẻ mặt của Âu Thiển Thiển kinh ngạc chỉ về phía sau của hắn nói, “Ơ kìa, anh xem, đó là cái gì?”
Hàn Đông Liệt khẽ nhíu mày, tà tà mà nói, “Ở trước mặt tôi còn muốn đùa nghịch loại mánh lới này, cô cho rằng tôi sẽ tin sao?”
“Không phải, là sự thật, anh mau nhìn, nhìn một chút là đươc rồi!” Âu Thiển Thiển căng tròn con mắt tràn đầy kiên định, “Nhìn một chút thôi, anh mau nhìn đi, mau nhìn đi! Tới rồi, tới rồi, thật sự đã tới rồi!”
Hắn nghi hoặc, không khỏi từ từ quay đầu lại nhìn, theo ngón tay của cô nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, 6 giờ đúng!
Âu Thiển Thiển thừa cơ, nhanh nhẹn từ trong ngực của hắn chạy ra, vui vẻ mà nói, “Hắc hắc, đã đến giờ tan việc, anh yêu, chúng ta nên trở về nhà ăn cơm thôi!” Đàn ông ngốc, chiến đấu trên thương trường nhiều năm như vậy, rõ ràng câu “Binh bất yếm trá” cũng không biết! (Đại loại là phải biết lừa đối phương)
Heo —
Hai mắt Hàn Đông Liệt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cô, bỗng nhiên khóe miệng của hắn hơi hơi nhếch lên, cười cực kỳ dịu dàng, “Mười lăm năm rồi, cô một chút cũng không thay đổi!”
※※※
Trong xe Bentley, Hàn Đông Liệt lái xe, Âu Thiển Thiển ngồi ở bên cạnh của hắn, trong đầu không ngừng tiếng vọng lại câu hắn vừa mới nói…, càng nghĩ càng kỳ quái, hắn lại có thể biết nói ra như vậy, một chút cũng không giống tác phong của hắn.
“Mười lăm năm rồi, cô một chút cũng không thay đổi!”
“Này, anh muốn dẫn tôi đi đâu? Không phải phải về nhà ăn cơm sao?” Con đường này rất lạ, cô tò mò hỏi.
“Đi ăn cơm, nhưng không phải về nhà. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, để ăn mừng đương nhiên phải đi ra ngoài ăn, cô muốn ăn gì?” Hắn quay đầu, nhìn cô một cái.
“Àh…” Âu Thiển Thiển nhíu mày cố gắng nghĩ đến, sau đó mở miệng nói, “Đi ăn hải sản, tôi muốn ăn tôm hùm!”
“Vậy được rồi, chúng ta đi ăn cơm Tây!” Hàn Đông Liệt đột nhiên quay xe lại, hướng nhà hàng Tây nổi tiếng nhất Đài Loan đi tới.
Hai mắt Âu Thiển Thiển hung hăng trừng hắn, người đàn ông này… Rất tệ!
…
Mấy phút đồng hồ sau, hai người sóng vai đi vào nhà hàng Tây, mới vừa tới, điện thoại Hàn Đông Liệt điên cuồng vang lên, hắn lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn màn hình, lông mày cau lại nói, “Tôi nói chuyện điện thoại, cô vào gọi món ăn trước đi!”
“Ừ!” Âu Thiển Thiển dùng sức rướn cổ lên xem điện thoại di động của hắn, thần thần bí bí là ai vậy?
Cô tao nhã ngồi vào bàn, cầm menu từng tờ từng tờ lật xem, không có món nào cô muốn ăn, cô vẫn là thích ăn hải sản hơn!
“Này, người đẹp, đi một mình sao?”
Một giọng nam tràn gập từ tính vang trên đỉnh đầu của cô, Âu Thiển Thiển ngẩng đầu, nhìn thấy người nay không tệ, nhưng toàn thân lại tản ra khí chất của một Play Boy, không ngừng hướng về phía cô mà “Phóng điện”.
Mỉm cười, “Thật ngại quá, tôi đi hai người!”
Khuôn mặt người đàn ông có chút thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười, đột nhiên hắn vươn tay, thần kỳ biến ra một đóa hoa hồng đỏ, “Tặng cho người đẹp, hy vọng người tiếp theo ăn cơm với cô… Sẽ là tôi!”
Âu Thiển Thiển lễ phép nhìn hắn mỉm cười, vừa nói “Cảm ơn”, một bên thò tay tiếp nhận đóa hoa hồng, nhưng đột nhiên có người bắt được tay của cô, ngăn động tác của cô lại.
“Sao cậu lại ở đây?” Hàn Đông Liệt lạnh nhạt nhìn Hoa Hoa Nam.
“Ai chà, đây không phải King ư! Thì ra người cùng ăn cơm với vị tiểu thư xinh đẹp là cậu à, cái này thật sự là làm người ta bất ngờ, tôi nghĩ cậu chỉ biết cùng với trợ lý Minh Húc triền miên cùng một chỗ thôi chứ, không nghĩ tới cậu cũng bắt đầu đổi khẩu vị rồi!” Hoa Hoa Nam nói những câu có gai, nhưng biểu lộ lại tao nhã ôn nhu.
Âu Thiển Thiển nháy nháy con mắt, kinh ngạc nhìn hai người, “Các người… biết nhau?”
Minh Húc? Trợ lý? Triền miên? Chẳng lẽ hai người bọn họ là cái loại quan hệ này? Trách không được hắn suốt ngày gọi “Minh Húc Minh Húc” không ngừng, thì ra là như vậy!
Hàn Đông Liệt mặt không biểu tình, buông tay cô ra, lạnh lùng ném ra một câu, “Không biết!”
Hoa Hoa Nam cười không ngớt, cũng không nhìn hắn, mà là nhìn Âu Thiển Thiển nói, “Thật có lỗi, tôi vẫn chưa giới thiệu đã mạo muội đến gần, tên của tôi gọi là Hàn Thừa Vũ, là anh trai của King!” Hắn rất nhanh từ tay phải chuyển qua tay trái, thay đôi như chong chóng, rất biết thân phận có chút cúi đầu.
“Anh… Anh trai?” Hàn Đông Liệt có anh trai? Hắn không phải con trai độc nhất sao?
Hoa Hoa Nam người tư xưng là Hàn Thừa Vũ bắt gặp biểu hiện kinh ngạc trên mặt cô, vội vàng dùng tay bưng kín cặp môi đỏ mọng của cô, nhỏ giọng mà nói, “Suỵt, nhỏ giọng một chút, đây chính là bí mật không thể để cho người ngoài biết, kỳ thật … Tôi là con riêng của Hàn Nguyên!”
À? Âu Thiển Thiển kinh ngạc đạt tới hai trăm phần trăm, anh trai? Con riêng? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Thừa Vũ, cậu rất muốn mang họ Hàn sao?” Hàn Đông Liệt thanh âm âm trầm, chết tiệt, người khác nói cái gì cô cũng tin, cô là người ngốc sao!
“Ha ha … Chỉ đùa một chút thôi, đừng nghiêm túc như vậy, dù sao tôi cũng làm tình nhân cho cậu một tháng, coi như là người yêu củ gặp người yêu mới đi, ghen thôi mà!” Hoa Hoa Nam nhíu mày vểnh miệng lên, bày ra bộ dáng “Tiểu nữ nhân”!
Âu Thiển Thiển nghi hoặc nhìn hắn, tình nhân? Người yêu củ? Chẳng lẽ hắn cũng là gay? Không phải anh trai? Loạn hết rồi loạn hết rồi, cô đã hoàn toàn không hiểu người đàn ông này nói câu nào là thật câu nào là giả.
“Nếu như không có việc gì cút ngay cho tôi, đừng quấy rầy tôi ăn tối!” Hàn Đông Liệt vẻ mặt bực bội. Không nghĩ tới rõ ràng lại ở chỗ này đụng phải hắn, tin tức lan truyền thật đúng là nhanh, xem ra những người khác cũng sẽ tới nhanh thôi, thật sự là đáng ghét!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!