Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em

Tiếng huýt sáo của đám lang sói nổi lên từ bốn phía, bọn cường đạo đang giúp chủ tử của mình chiếm tiện nghi, đương nhiên đều trầm trồ khen ngợi ầm ĩ, thậm chí có kẻ vô sỉ còn hỏi Lâm Tuyết thiếu gia nhà mình đã đủ ý vị hay chưa?

Miệng Lâm Tuyết vô cùng đau đớn lại rỉ máu,cô cố gắng không so đo nhiều với đám người này. Tên lưu manh kia đồng ý thả cô đi đã là chuyện đáng mừng rồi, Lâm Tuyết trừng hắn một cái rồi vội vã bước nhanh lên xe.

“Này ” Hoắc Vân Phi vỗ vỗ cửa xe, cười nói: “Cô nhóc, hương vị của em thật không tệ!”

Lâm Tuyết giả vờ như không nghe thấy, vội vàng xoay cửa xe, mạnh mẽ nhấn ga đào thoát.

*

Trên đường cao tốc, sắc trời sâm sẩm tối. Lâm Tuyết đoán rằng Lương Tuấn Đào sẽ tìm mình, trong lòng đã nghĩ ra được lí do hợp lý để thoái thác, nhưng vết thương mới trên miệng thì không cách nào giải thích được, cô có chút buồn bã.

Lâm Tuyết nhấc di động lên, vừa mở ra đã thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, nhưng không có bất kì cuộc gọi nào của Lương Tuấn Đào, tất cả đều là số của Vân Thư Hoa.

Trong lòng có chút buồn bực, khuôn mặt thanh lệ không ý thức được trầm xuống, cô bấm số gọi lại cho Vân Thư Hoa.

“Alo, Lâm Tuyết, em đang ở đâu?” giọng nói nho nhã của Vân Thư Hoa mơ hồ lộ ra lo lắng nhưng anh ta không hỏi cô vì sao không điện của mình, điểm này so với Lương Tuấn Đào vĩnh viễn đều rất có phong độ.

“Vừa rồi em có chút việc bận không nghe điện thoại được, anh có chuyện gì sao?” Lâm Tuyết hỏi.

Vân Thư Hoa nghe thấy giọng nói bình tĩnh của cô cũng yên lòng, anh ta dò hỏi: “Chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện không? Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.”

Lâm Tuyết biết Vân Thư Hoa chủ yếu muốn giải thích nguyên nhân liên quan tới việc Vân mẫu giả chết, vốn định bảo anh ta không cần giải thích với mình bởi cô biết Vân Thư Hoa có nỗi khổ riêng. Nhưng nghĩ đến chuyện Vân Đóa, Lâm Tuyết cảm thấy cứ nên gặp mặt trực tiếp thử xem sao. “Được, anh cho em biết địa chỉ, em lập tức qua đó!”

*

Không nhận được điện thoại của Lương Tuấn Đào, Lâm Tuyết giận dỗi, ng không thèm chủ động gọi cho hắn. Xem mức độ bận rộn này, thì chắc là Hoàng Y Na bị thương không nhẹ. Lâm Tuyết hoài nghi về phán đoán của mình, có lẽ không phải Hoàng Y Na đang cố ý diễn trò.

Sau khi miệng nhỏ bị thương ba lần liên tiếp, cô mới biết liên tục bị thương ở cùng một chỗ, hậu quả thật sự rất nghiêm trọng. Nghe nói Hoàng Y Na đã cắt cổ tay mấy lần, mỗi lần đều cắt tại một điểm, sau mấy lần tích tụ, miệng vết thương chắc hẳn khá sâu.

Nhưng chẳng lẽ ….. Lương Tuấn Đào ngay cả thời gian gọi một cuộc điện thoại cũng không có sao? Lâm Tuyết ngẫm nghĩ liền thấy phiền muộn bất bình.

Đến quán cà phê, cô dừng xe, chậm rãi bước lên bậc thang, nhân viên của quán ân cần mở cửa thủy tinh mời cô vào.

Vị trí quán cà phê này có chút khuất nhưng nhờ vậy mà rất yên tĩnh, thích hợp với những người không thích bị quấy nhiễu.

Vân Thư Hoa đã sớm ngồi trong góc phòng an tĩnh chờ Lâm Tuyết, thấy cô đến, anh ta vội vàng đứng dậy lịch sự kéo ghế ra..

Nói xong lời cảm ơn, Lâm Tuyết ngồi xuống, không nói gì thêm, cô đợi Vân Thư Hoa mở miệng trước.

Vân Thư Hoa quan tâm hỏi han: “Em muốn uống gì?”

“Tùy anh.” Lâm Tuyết không ham thích cà phê lắm, uống hay không uống cũng như nhau.

“Một cốc sữa nóng thêm đường, một ly Lam Sơn không đường, ngoài ra có điểm tâm nào đặc sắc thì cứ giới thiệu mấy món, cám ơn.” Vân Thư Hoa gật gật đầu với bồi bàn.

Trong lòng Lâm Tuyết tràn ra ấm áp, hóa ra Vân Thư Hoa vẫn luôn nhớ rõ cô có bệnh tụt huyết áp nên đồ ăn thức uống gọi cho cô đều thêm một chút đường. Lâm Tuyết mỉm cười, nói cho người đàn ông đối diện biết: “Chứng tụt huyết áp của em đã khỏi hẳn rồi.”

“Thật à?” Vân Thư Hoa vui mừng nhìn trộm cô, “Anh thấy sắc mặt em gần đây cũng hồng hào khỏe mạnh hơn trước, thoạt nhìn tinh thần tốt lắm.”

“Các mặt trong quân đội đều tốt, em không phải cùng Lâm Thông và Lâm Á Linh tức giận đến nôn người nữa, tình trạng cơ thể ngày nào cũng được thoải mái.” Lâm Tuyết lặng thinh không đề cập tới việc Mạc Sở Hàn tấn công và thương tổn mình, cô muốn xóa sạch những chuyện không vui kia. Cái kẻ cô vừa yêu vừa oán hận sâu sắc ấy, cái kẻ đã tổn hại cô bây giờ lại muốn trở lại làm người đàn ông của cô, Mạc Sở Hàn để lại cho Lâm Tuyết quá nhiều rối rắm khiến cô không muốn chạm tới hắn một lần nào nữa.

“Vậy thì được rồi.” Vân Thư Hoa thấy bồi bàn bưng đồ uống nóng hổi và mấy đĩa điểm tâm tươi sốt mới ra lò lên, liền tự tay bưng đến trước mặt Lâm Tuyết.”Đến rồi, em nếm thử xem, anh nghe nói hương vị bánh kem của quán này rất độc đáo!”

Từ trưa chưa bỏ gì vào bụng, hương vị bánh kem xông vào mũi làm Lâm Tuyết cảm thấy hơi hơi đói. Cô lập tức vươn tay lấy một miếng bánh ngọt xốp xốp đưa đến bên miệng – cắn – quả nhiên vừa vào miệng đã tan ra, hương vị thật kì diệu.

Vân Thư Hoa xé gói đường, chậm rãi bỏ vào cốc sữa nóng, rồi dùng thìa bạc quấy đều, sau đó mới đặt xuống bên tay trái Lâm Tuyết: “Em uống sữa đi .”

Cô vui vẻ tiếp nhận sự săn sóc và quan tâm của người đàn ông này, Lâm Tuyết uống sữa, cất vào dạ dày co rút đến khô quắt của mình.

Đây chính là ưu điểm của Vân Thư Hoa, dù có chuyện khẩn cấp cũng không thấy anh ta sốt ruột, quan tâm tỉ mỉ, dịu dàng nho nhã, như thể anh ta vĩnh viễn không bao giờ nổi giận.

Ăn đã khá no, Lâm Tuyết uống cạn nửa cốc sữa còn lại, cô cầm khăn tay lau lau khóe miệng, lúc này khóe miệng không nén nổi đau đến đến hút khí, vết thương ở môi thực sự nghiêm trọng.

Thoáng thấy vết thương trên khóe môi cô, đôi mắt Vân Thư Hoa trở nên âm u nhưng anh ta vẫn giữ vững phong độ, không chủ động đề cập tới, chỉ búng tay ra hiệu cho bồi bàn mang cốc sữa mới đến, sau đó mới nói vào việc chính: “Tuyết, anh gọi em tới là có chuyện muốn nói với em.”

“Là chuyện của mẹ nuôi sao?” Ở cạnh nhau đã hai năm, Lâm Tuyết hiểu rõ tính tình Vân Thư Hoa, đôi khi thẳng thắn nói ra càng tiết kiệm được thời gian cho nhau hơn.

Vân Thư Hoa giật mình, có chút xấu hổ.”Đúng vậy! Là chuyện của mẹ anh. Có lẽ em hiểu được… Anh thật sự đã bị Mạc Sở Hàn bức đến đường cùng.”

Những lời này khiến Lâm Tuyết vô cùng thông cảm, bởi cô cũng từng bị Mạc Sở Hàn bức đến tuyệt lộ. Nở nụ cười vui vẻ, cô nói: “Đúng như em đoán, em biết anh có nỗi khổ riêng mà.”

Thấy Lâm Tuyết tỏ ý hiểu mình, Vân Thư Hoa càng kích động hơn, con ngươi đen như mặc ngọc lóe ra lệ quang, anh ta nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Quả nhiên chỉ có em hiểu anh nhất. Có lẽ trong mắt người ngoài anh rất bất hiếu, lại bày ra chuyện để mẹ ruột mình giả chết … Nhưng bọn họ đâu biết, nếu thật sự có biện pháp khác thì sao anh có thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này ?”

Lâm Tuyết uống một ngụm sữa nóng, hỏi: “Anh định sắp xếp cho mẹ nuôi thế nào?”

Cho dù có hàng ngàn hàng vạn lý do cho việc đã làm thì vẫn phải đối mặt với tình hình hiện tại. Vân mẫu đã được đưa vào quan tài và mai táng, nếu chạm mặt người quen, chắc chắn sẽ xảy ra đại loạn.

“Đó cũng là việc khiến anh phiền não.” Vân Thư Hoa thử cùng Lâm Tuyết bàn bạc: “Anh nghĩ, đưa mẹ anh ra nước ngoài là thỏa đáng nhất.”

Lâm Tuyết lắc đầu, cô không đồng ý với cách làm này, “Mẹ nuôi là người không quên được chốn cũ, sao có thể để bà sinh sống ở nước ngoài, huống chi nơi đó tự dưng xa lạ, tuổi tác của mẹ nuôi ngày càng lớn, không có người thân ở bên cạnh chăm lo sinh hoạt hằng ngày thì rất cô đơn, cũng rất khó khăn.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Vân Thư Hoa cẩn thận quan sát sắc mặt Lâm Tuyết, anh ta giận dữ nói: “Trừ khi chúng ta ra nước ngoài, cùng nhau rời khỏi đi nơi đây!”

Chúng ta? Lời nói của Vân Thư Hoa khiến Lâm Tuyết ngây ngẩn cả người. Có lẽ, nếu là hai tháng trước, cô sẽ chấp nhận đề nghị này của Vân Thư Hoa, vừa vặn rời đi, dù sao, cái thành phố thương tâm này cũng không có gì đáng để cô lưu luyến. Nhưng hiện tại… cô kết hôn rồi!

“Anh đã đính hôn với Lý Văn San, nền móng của Lý gia ở thành phố lớn như vậy, sao em có thể cùng anh rời đi?” Rốt cục, Lâm Tuyết vẫn quyết định phải cùng Vân Thư Hoa vạch rõ ranh giới, cô biết rõ tình cảm của anh ta dành cho mình, nhưng Lâm Tuyết thật sự không có cách nào tiếp nhận. Trước đây không thể, hiện tại càng không!

“Tuyết, ” Vân Thư Hoa khổ sở nhìn cô, nhẹ nhàng vươn tay nắm chặt tay Lâm Tuyết, anh ta dịu dàng nói: “Chẳng lẽ em còn không hiểu trái tim anh sao?”

Tránh né bàn tay to của nam tử đối diện, Lâm Tuyết đưa mắt lướt qua cảnh vật xung quanh, cô chăm chú nhìn vào cốc sữa nóng vừa được rót thêm, nhẹ giọng nói: “Thư Hoa, giữa chúng ta không có khả năng. Em đã kết hôn, anh đã đính hôn, chúng ta không thể phụ lòng nửa kia của mình được.”

Vân Thư Hoa không ngờ chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, thái độ của Lâm Tuyết đã thay đổi đến lớn vậy, chẳng lẽ cô yêu Lương Tuấn Đào? Sao có thể chứ? Không phải Lâm Tuyết vẫn luôn yêu Mạc Sở Hàn sâu sắc sao?

Trong lòng hơi lo lắng nhưng anh ta biết có nói gì cũng vô tác dụng, đành kiên nhẫn nhắc nhở cô: “Mặc dù em muốn trung thành với cuộc hôn nhân của mình nhưng em có có thể cam đoan Lương Tuấn Đào cũng làm được vậy không? Tuyết, trên đời này không phải nam nhân nào cũng giống anh…”

“Được rồi, anh không cần nói nữa.” Lâm Tuyết đẩy cốc sữa ra, cô điềm nhiên cười cười với Vân Thư Hoa: “Cám ơn anh đã chiêu đãi em, em ăn no cũng uống đủ rồi.”

Đôi mắt đen như mực dịu dàng trở nên âm u, Vân Thư Hoa hiểu một vừa hai phải là thế nào, giữ lại lời muốn nói, anh ta trở lại bình thường như thể đã quên vừa rồi mình vừa cùng Lâm Tuyết tranh chấp, mâu thuẫn, Vân Thư Hoa nho nhã, nhẹ nhàng gật đầu: “Giữa chúng ta không nên khách khí. Đúng rồi, vết thương trên miệng em…”

Lâm Tuyết theo bản năng đưa tay che lấy khóe môi bị rách, buồn bực lại nổi lên.

Thấy tâm tình Lâm Tuyết không tốt, Vân Thư Hoa cũng không miễn cưỡng tiếp tục giữ cô lại, anh ta đột nhiên nhớ tới chuyện trọng yếu nhất: “Tuyết, có việc này em đã biết chưa? Hiện giờ, trên internet đang xuất hiện clip mới về em và Mạc Sở Hàn…”

Lâm Tuyết trong lòng cả kinh, clip cô và Mạc Sở Hàn ư?

“Vài ngày trước đây, clip em và Lương Tuấn Đào nhảy dù đã đỏ trên internet, tỉ suất người xem đã vượt qua con số hàng triệu lượt. Nhưng tối hôm qua, địa chỉ bên dưới lại có thiếp tử, bên trên là một đoạn clip mới, chỉ trong thời gian ngắn mà tỉ suất xem đã vượt qua trăm vạn lượt. Dư luận toàn thành phố đang ầm ĩ ngất trời, tốt nhất em nên có chút chuẩn bị về tâm lý.”

Nhìn bộ dáng Lâm Tuyết, hẳn là cô chưa biết chuyện này, Vân Thư Hoa cảm thấy cần phải nhắc nhở cô một chút. Dù sao, anh ta cũng không muốn thấy người con gái này bị tổn thương lần nữa.

Lời nhắc nhở của Vân Thư Hoa rất hữu dụng, ít nhất nó giúp Lâm Tuyết không đến mức chẳng hay biết gì. Dù sao Quân đội cũng là một nơi đặc biệt, so với bên ngoài, việc nhận được tin tức của cô cũng chậm hơn nhiều.

Nghe thấy tin xấu, phản ứng đầu tiên của Lâm Tuyết chính là muốn gọi điện thoại cho Lương Tuấn Đào, cô tin rằng dù có việc gì xảy ra, chỉ cần hắn ra mặt thì nhất định có thể giải quyết hết!

“Cám ơn anh, em biết rồi.” Lâm Tuyết không cùng Vân Thư Hoa nói nhiều nữa nhưng ánh mắt nhìn anh ta thì tràn ngập vui mừng và cảm kích. Cô dùng sức nắm lấy bàn tay to kia, nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.

*

Ra khỏi quán cà phê, Lâm Tuyết ngồi vào xe, vừa mới chuẩn bị gọi cho Lương Tuấn Đào, đúng lúc lại nhận được điện thoại của Tiểu Cao.

Giọng nói của Tiểu Cao rất gấp, hơn nữa ép xuống cực nhỏ như sợ bị người khác nghe thấy: “Lâm văn thư, cô đang ở đâu?”

“Tôi ở bên ngoài!” Lâm Tuyết trả lời đúng sự thật.

“Mau trở về đi. Lưu Thái Hậu triệu kiến cô đấy, cô nên về đơn vị gấp!” Tiểu Cao thông báo.

“A?” Cái gì thế này? Sao Lưu Mỹ Quân lại tự mình đến Quân khu tìm cô? Lâm Tuyết có linh cảm không hay, liền nói: “Được, 15 phút nữa tôi sẽ có mặt ở Sư đoàn!” Lâm Tuyết lái xe trở lại Sư đoàn 706, để kịp thời gian nên cô không suy nghĩ được nhiều, khi nhận ra chiếc Ferrari mới tinh màu vàng kim không hợp với màu xanh quân đội, Lâm Tuyết mới biết chính mình đã phạm phải sai lầm.

Cô không nên lái chiếc xe này đến quân khu, quan trọng hơn là Lưu Mỹ Quân đang ở đây.

Mất bò mới lo làm chuồng cũng đã muộn, đang muốn dừng xe vào trong gặp Lưu Mỹ Quân thì đã thấy bà ta dẫn theo cảnh vệ viên và lính cần vụ đi tới.

Thật là khéo, Lâm Tuyết bất chấp khó khăn bước xuống xe, nghênh đón, thăm hỏi ân cần Lưu Thái hậu: “Mẹ, mẹ tìm con có việc sao?”

Lưu Mỹ Quân vốn đầy bụng lời muốn nói nhưng thấy Lâm Tuyết đứng cạnh chiếc xe kia, bà ta đành nhịn xuống, nuốt trở lại. Lưu Mỹ Quân chỉ tay vào chiếc xe, bắt đầu văn vẻ mãnh liệt: “Tuấn Đào mua cho cô xe mới, cô liền chạy đến Quân khu để khoe khoang à? Cô cũng có tiền đồ quá nhỉ!”

“Hôm nay vốn là ngày nghỉ của con, nghe nói mẹ tới tìm, con vội đi nên mới lái xe đến.” Lâm Tuyết giải thích.

“Ngày nghỉ của cô?” Lưu Mỹ Quân càng nghi ngờ hơn, “Cô nghỉ làm gì?”

“Con… Tuấn Đào đưa con đi mua xe.” Lâm Tuyết biết dù mình làm gì cũng không thể khiến Lưu Mỹ Quân vừa lòng, cô dứt khoát nói đúng sự thật: “Tuấn Đào nói con phải có một chiếc xe để lái ra khỏi cửa, việc này liên quan đến thể diện của anh ấy.”

“Hừ!” Quả nhiên, đối với lời giải thích này, Lưu Mỹ Quân càng bất mãn hơn, bà ta biết không còn cách nào với con trai mình nữa, đành hướng về Lâm Tuyết phát tiết: “Cái thằng Tuấn Đào kia đúng là càng ngày càng không có tiền đồ, nó còn để ý đến sĩ diện của mình sao? Tôi nói cho cô biết, từ khi cưới cô, mặt mũi của nó đã sớm mất hết rồi!”

Nói tới đây, đột nhiên phát hiện ra vết thương trên môi cô, Lưu Mỹ Quân càng tức giận hơn: “Nhìn cô coi, bộ dáng kia giống cái gì hả? Có phải muốn mang dấu hiệu thân mật với đàn ông khác đến đây không? Cô có biết xấu hổ không đấy? Thể diện nhà họ Lương đều bị cô làm phá hết rồi!”

Lâm Tuyết không than một tiếng, cứ để Lưu Mỹ Quân tùy ý quở trách.

Nhờ Vân Thư Hoa đánh tiếng nên cô cũng có dự phòng từ trước, trong lòng biết rõ sự kiện video của mình đã bại lộ, Lưu Mỹ Quân đến đây chính là để khởi binh vấn tội.

“Đúng là Tang Môn thần chuyển thế, sao chổi đầu thai, cô nói một chút xem cô đã gây ra bao nhiều phiền toái cho Tuấn Đào rồi? Từ khi quen biết cô, nó liền bị các loại phiền toái quấn vào thân!” Lưu Mỹ Quân càng nghĩ càng giận, bà ta liền chỉ vào xe việt dã quân dụng đã đưa mình tới Quân khu, nói: “Lên xe, về nhà nói tiếp!”

*

Bị Lưu Mỹ Quân đặc biệt đưa về Lương gia, Lâm Tuyết vừa vào phòng khách đã thấy Hứa Tĩnh Dao ở đó. Ngoài Hứa Tĩnh Dao còn có Lâm Á Linh, Lâm gia mẹ con ba người đều đủ mặt.

Lưu Mỹ Quân ném máy tính bỏ túi đã mở sẵn lên bàn, tức giận nói: “Ai chưa xem qua đoạn video này?”

Lâm Á Linh ngẩng đầu, muốn lấy lòng Lưu Mỹ Quân: “Mẹ, chuyện đáng xấu hổ này là em gái con làm ra, con với nó không giống nhau.”

Trên cổ tay Lâm Á Linh vẫn bó thạch cao, vết thương còn đó nhưng đã hết đau. Hiện tại, cô ta chỉ muốn nhân cơ hội này mau chóng đuổi Lâm Tuyết khỏi nhà họ Lương, thành công thì cô ta sẽ hành động với Lương Tuấn Đào.

Lâm Á Linh thật sự rất thất vọng về Lương Thiên Dật, một kẻ bị liệt ngồi trên xe lăn, tính tình còn xấu như vậy, chỉ vì con cua nhỏ mà bẻ gẫy tay cô ta, đi theo hắn có tiền đồ gì đây? Tuy Lương Tuấn Đào bỏ đá xuống giếng, cũng giẫm lên mình nhưng Lâm Á Linh tin rằng do bị Lâm Tuyết mê hoặc giật giây nên hắn mới làm vậy. Chỉ cần Lâm Tuyết rời khỏi Lương gia, cô ta nhất định tóm được trái tim Lương Tuấn Đào khiến hắn sủng ái mình như sủng ái Lâm Tuyết.

“Cô câm miệng ngay!” Lưu Mỹ Quân nhìn Lâm Á Linh càng thêm chán ghét, biết Thiên Dật thực ra không thích cô gái này, trong lòng bà ta cũng thấy cân bằng chút. Lưu Mỹ Quân cho rằng nếu có cơ hội, sớm muộn gì sẽ đuổi được Lâm Á Linh, hiện tại, người bà ta muốn đối phó nhất chính là Lâm Tuyết bởi Tuấn Đào đã bị nữ nhân này mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo.”Nơi này nói chuyện không có phần cô. Nếu không muốn bị Thiên Dật đánh lần nữa, hãy biết vâng lời chút đi!”

Ở bên nhà mẹ đẻ cũng là trưởng bối Lâm gia, Hứa Tĩnh Dao không truy cứu chuyện Lâm Á Linh bị gãy cổ tay, bà chỉ một mực nhường nhịn: “Bà thông gia, xin bà bớt giận, bọn trẻ không hiểu chuyện, bà có thể từ từ dạy dỗ chúng.”

“Hai đứa dở hơi nhà họ Lâm các người chúng tôi không dạy nổi.” Lưu Mỹ Quân hừ lạnh khinh thường, cũng không vì Hứa Tĩnh Dao là chủ mẫu Lâm gia mà kiêng nể, bà ta chua ngoa nói tiếp: “Hôm nay gọi bà đến, không phải để nhận thông gia gì cả, nói thật cho bà biết, Lâm gia các người không xứng!”

Hứa Tĩnh Dao không giận, bốn lượng đỡ ngàn vàng nói: “Ô, hai đứa đã đăng ký kết hôn, pháp luật cũng thừa nhận quan hệ, bà thông gia lại nói cái gì xứng với không xứng, chẳng phải quá muộn rồi sao?”

Trong lời Hứa Tĩnh Dao có ngụ ý mỉa mai Lưu Mỹ Quân không quản được con trai mình, lại ra oai với ba mẹ con Lâm gia nhà bà.

Đây là tâm bệnh lớn nhất của Lưu Mỹ Quân, con trai nhỏ mình cưng chiều nhất lại cố tình không nghe lời bà, Lương Tuấn Đào cùng tam tiểu thư Lâm gia đăng kí kết hôn, thế nhưng bà lại là người cuối cùng biết chuyện! Lần này gọi Hứa Tĩnh Dao tới là muốn cho bà ta biết khó mà lui, đem hai đứa con gái này về cả đi, nhưng xem ra Lưu Mỹ Quân đã nghĩ đơn giản quá.

Vất vả lắm mới vào được nhà họ Lương, bọn họ đâu dễ dàng từ bỏ như vậy!

Đương nhiên, Lưu Mỹ Quân chưa phải đèn đã cạn dầu, bà ta biết rõ khát vọng và e sợ lớn nhất của nữ nhân là gì.

Bên ngoài, họ chỉ cần được gả cho các thiếu gia nhà họ Lương, vào được Lương gia là có thể đạt được mọi thứ nhưng bên trong lại sợ mình không được thừa nhận, không có danh phận, đương nhiên nỗi sợ lớn nhất chính là được lão công sủng ái.

Chỉ vào đoạn cổ tay bó thạch cao của Lâm Á Linh, Lưu Mỹ Quân hơi đắc ý nói với Hứa Tĩnh Dao: “Thấy rõ không? Đừng tưởng rằng vào được cửa Lương gia chúng tôi thì sẽ bình chân như vại. Con gái bà ngang ngược gây phiền cho con tôi, nó liền bẻ gãy xương cô ta. Tôi thấy rõ , Thiên Dật thực sự ghét nó, bà kiên quyết muốn để Lâm Á Linh ở đây cũng được, chỉ sợ lần sau bà tới, chỗ gãy không phải chỉ có cổ tay cô ta đâu!”

Tuy Lâm Á Linh không phải do Hứa Tĩnh Dao sinh ra nhưng dù gì cũng là nhị tiểu thư Lâm gia, cô ta bị đánh đập tàn nhẫn đương nhiên sẽ khiến Lâm gia mất thể diện, cũng làm Hứa Tĩnh Dao mất mặt.

Quả nhiên Hứa Tĩnh Dao cụt hứng, bà phẫn nộ cười lạnh, nói: “Cứ coi như Lương gia là quân môn quyền quý, không ngờ lại cậy thế ức hiếp một cô gái, còn đánh tới gãy xương. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, người mất mặt e rằng không phải chỉ mình Lâm gia chúng tôi!”

“Bà có thể truyền bá ra ngoài. Cứ việc làm thế đi, tôi không sợ!” Lưu Mỹ Quân bắt chéo tay, dáng vẻ nhỏ nhen: “Đưa đến tận cửa để người ta đánh còn giả bộ cành vàng lá ngọc cái gì? Cao quý thực sự thì đã không chủ động tiến vào, vội vã muốn làm ấm giường cho các con tôi. Đã đê tiện thì chỉ nên dùng đánh chửi để đối đãi!”

“Lão bà tử , mẹ gọi em gái con tới chẳng lẽ chỉ để nói những lời này thôi sao? Đừng quên, chuyện của nó mới là trọng yếu nhất đấy!” Lâm Á Linh biết, có nói thêm gì cũng sẽ bất lợi với mình, cô ta dứt khoát chuyển hỏa lực sang người Lâm Tuyết, còn đi theo đạp thêm một cước.”Trên Internet đã lan truyền dữ dội như vậy, rốt cuộc muốn kết thúc thế nào đây? Mẹ xem, phải để Lâm Tuyết đi thôi. Đây là biện pháp duy nhất có thể giải quyết được vấn đề!”

Được Lâm Á Linh nhắc nhở, Lưu Mỹ Quân mới phát hiện ra mình đang đi lạc đề. Đúng vậy, bà ta cố tình mời Hứa Tĩnh Dao đến, ngoài việc đối phó với Lâm Á Linh, việc đuổi Lâm Tuyết đi còn quan trọng hơn.

“Lương gia chúng tôi không dung nạp nổi loại người đồi phong bại tục như Lâm Tuyết, đã theo Tuấn Đào còn thông đồng với vị hôn phu cũ, thật không biết xấu hổ! Các ngươi nhìn xem, miệng của cô ta … Trời ạ! Cả mặt tôi đều bốc hỏa lên rồi, sao lại có người bình chân vô sỉ đến vậy chứ?” Việc Lưu Mỹ Quân hận nhất chính là con trai mình chẳng chịu thua kém ai, sao lại bị Lâm Tuyết mê hoặc đến nỗi không nhìn ra được sự thật thế này.

Lâm Tuyết tìm một chỗ ngồi xuống xem Lưu Mỹ Quân trình diễn. Bà ta muốn đuổi cô đi sao ? Cũng được, vậy cứ xem xem bà ấy tiến hành thế nào vậy.

Khuôn mặt Hứa Tĩnh Dao vẫn không biến sắc , binh tới tướng chặn, nước đến đất chắn: “Lâm Tuyết đã hai lần bị vứt bỏ, chuyện này Nhị thiếu gia cũng biết. Không phải cậu ấy hiểu và vẫn chấp nhận sao, như vậy cho thấy cậu ấy không thèm để ý đến việc này. Về chuyện con bé và Mạc Sở Hàn, có lẽ còn ẩn tình khác.”

Lần này, Lưu Mỹ Quân quyết tâm muốn đuổi Lâm Tuyết đi, bà ta đã chuẩn bị đầy đủ, lập tức cười lạnh : “Được, nữ nhân Lâm gia các người kẻ nào cũng không đơn giản, không nói với các người làm gì nữa. Tôi đã báo tin choTuấn Đào, nó lập tức quay về. Chuyện này nhất định phải chấm dứt!”

Nói thì nói vậy, nhưng mỗi lần Lưu Mỹ Quân gọi điện thúc giục, vì Lương Tuấn Đào đang cùng Hoàng Y Na ở trong phòng cấp cứu nên hắn đâu có thời gian nhận điện.

Lâm Tuyết vẫn thản nhiên nhưng trong mắt đã ẩn ẩn một chút thất vọng. Hóa ra hắn vì Hoàng Y Na mà vội vã đến nông nỗi này, ngay cả chuyện trong nhà cũng mặc kệ hết. Biết Lưu Mỹ Quân đưa cô về nhà, khẳng định không phải chuyện tốt, vậy mà hắn không thấy lo lắng sao? Hoặc gọi điện an ủi cô cũng được nhưng cũng không thấy. Có lẽ giờ phút này, trong mắt Lương Tuấn Đào, bất cứ chuyện gì trên đời đều không sánh được với địa vị của Hoàng Y Na trong lòng hắn.

Nhớ tới đêm “Động phòng” hôm đó , Lâm Tuyết hỏi Lương Tuấn Đào còn yêu Hoàng Y Na không? Hắn cợt nhả nói cái gì yêu hay không yêu, hiện tại hắn chỉ yêu cô! Lúc ấy trừ việc cảm thấy buồn cười cô còn có một tia rung động. Bây giờ nghĩ lại, Lương Tuấn Đào yêu cô ở điểm nào chứ? Chẳng qua khi tinh trùng lên não, hắn chỉ muốn “Yêu” thân thể cô thôi! Lời đàn ông nói ở trên giường căn bản không đáng tin, thật đáng buồn cười, cô lại đặt câu nói kia trong lòng.

Buông mi, từ đầu đến cuối Lâm Tuyết không nói gì cả. Để mặc Lưu Mỹ Quân tiếp tục tự biên tự diễn.

Lưu Mỹ Quân chỉ vào vị đạo sĩ phải dùng số tiền lớn mới mời về được, rụt rè nói: “Vị tiên sinh này là đạo sĩ nổi danh nhất thành phố, rất nhiều lãnh đạo trung ương đã tìm ông ấy để xem số mệnh, linh nghiệm vô cùng. Vì hôn sự của Tuấn Đào, tôi đặc biệt mời ông ấy về,nghe những điều đạo sĩ nói, cảm thấy rất chuẩn xác. Sợ các người không tin, tôi đã cố ý đưa đạo sĩ đếnà , để đích thân ông ấy nói cho các người nghe!”

Quả nhiên đạo sĩ có tiên phong đạo cốt, dáng vẻ không tầm thường. Nghe Lưu Mỹ Quân bảo mình mở miệng, ngón tay hắn nhếch lên, rung đùi đắc ý, trịnh trọng nói: “Dựa vào sự tín nhiệm của Lưu phu nhân, xin nói thẳng. Tôi đã xem qua, nhà trai thuộc Dần, nhà gái thuộc Mùi, hai người cầm tinh xung khắc, khó có thể cùng nhau đến đầu bạc!”

Vừa nghe đạo sĩ nói vậy, Hứa Tĩnh Dao biến sắc, lúc này liền phản bác : “A, đã là thời đại nào rồi còn tin vào mấy chuyện này?”

Lưu Mỹ Quân không chút khách khí trách móc : “Bà có thể không tin, tôi không thể không tin! Lâm gia có thể không quan tâm chuyện này, Lương gia chúng tôi không thể không quan tâm! Bà ngẫm lại xem, từ khi Lâm Tuyết vào cửa, Tuấn Đào lần lượt xảy ra bao nhiêu chuyện? Tuy mỗi lần đều biến nguy thành an, sợ hãi mà không nguy hiểm, nhưng trái tim tôi chán cái việc phải hoảng sợ rồi. Ngộ nhỡ một ngày nào đó, Tuấn Đào bị đứa con gái sao chổi này khắc đến, xảy ra chuyện gì … tôi tìm ai tính sổ đây? Lâm gia các người ai có thể đứng ra chịu trách nhiệm hả?”

Nhìn vẻ uất ức khó nén của Lưu Mỹ Quân, Lâm Á Linh vội đứng ra hưởng ứng: “Mẹ nói quá đúng! Em gái con đúng là Tang Môn thần chuyển thế, sao chổi trọng sinh. Khi còn nhỏ, con và đại ca cũng không ít lần bị cô ta khắc, tai nạn liên tiếp, đều do Lâm Tuyết khắc mà gây trở ngại trong nhà, gà chó không yên. Sau này gia cảnh suy tàn, việc làm ăn của ba ba càng lúc càng khó khăn, suýt nữa thì phá sản, do cô ta xung khắc, cả nhà con đều bị hại chết! Con đồng ý với quan điểm của đạo sĩ tiên sinh, Lâm Tuyết ở cùng ai cũng không phải chuyện tốt. Nhị thiếu gia ở cạnh cô ta lâu chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn! Con nên nói điều này, dao sắc chặt đay rối, phải nhanh chóng thanh lý Lâm Tuyết, đẩy ra khỏi cửa chính!”

Không ngờ Lâm Á Linh sẽ bênh vực mình, Lưu Mỹ Quân giật nảy, thân thiết đứng lên. Bà ta hạ mình vu quý, nhìn Lâm Á Linh, vuốt cằm khen ngợi: “Nhìn không ra đôi khi cô rất hiểu chuyển, điểm này so với mẹ cô ưu việt hơn rồi. Uổng công sống lâu nhiều tuổi lại không thấu tình đạt lý, qủa thực không thể khơi thông cho bà ta!”

Thấy khẩu khí Lưu Mỹ Quân đã dịu đi không ít, đối với mình cũng thân thiết hơn nhiều, Lâm Á Linh nhanh nhẹn hẳn lên, vội sáp lại gần một bước, giữ chặt tay Lưu Mỹ Quân như cùng chung kẻ địch, nói: “Mẹ, mẹ không cần quản bọn họ. Hai mẹ con Lâm Tuyết cũng không phải thứ gì tốt, khi còn ở Lâm gia, con đã thấy bọn họ phiền phức rồi, hận một nỗi không thể đuổi đi ngay lập tức! Nhưng hai mẹ con họ đều am hiểu thuật dụ dỗ, mê hoặc ba con quá sâu … a, con hiểu tâm tư của mẹ bởi ba con và Nhị thiếu gia giống nhau, đều bị một nữ nhân mê hoặc.”

Hai người phụ nữ vốn là cừu địch nước lửa không tan, nay vì cùng chung mục tiêu mà trong nháy mắt chuyển thù thành bạn, kết thành chiến tuyến thống nhất.

Lưu Mỹ Quân biết rõ địa vị của Lâm Tuyết trong lòng Lương Tuấn Đào, bà ta định bụng: trước cứ nghĩ cách đuổi Lâm Tuyết khỏi cửa, về phần Lâm Á Linh, vì Thiên Dật không thích cô ta, ngược lại cũng dễ đối phó. Chờ giải quyết xong Lâm Tuyết, quay lại đối phó Lâm Á Linh hẳn là dễ hơn nhiều. Nói đã không sai biệt lắm, cuối cùng Lưu Mỹ Quân tổng kết : “Nhìn đi, ngay cả Nhị tiểu thư nhà các người cũng nói vậy, đủ thấy mẹ con các bà kém cỏi cỡ nào rồi.”

Vị đạo sĩ kia cũng rất biết phối hợp, ông ta đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Tuyết, cẩn thận quan sát một hồi, sắc mặt cứng lại, nói: “Nam thuộc dương (mùi), xuất môn không cần mang theo lương thực ; nữ thuộc dương, trong nhà không thể trữ lương. Nam thuộc dương, vàng bạc chất đống xà nhà; nữ thuộc dương, vận mệnh miễn cưỡng, khắc chồng khắc cha lại khắc mẹ. Trong ba người nói trên, cô đã khắc chết một người, đúng không?”

Lâm Tuyết ngước mắt, khuôn mặt thanh lệ yên tĩnh, cô không nói gì.

Lâm Á Linh vội vàng chứng thực: “Đúng thế! Mẹ ruột Lâm Tuyết đã chết, bà ấy chính là bị cô ta khắc chết!”

Lưu Mỹ Quân nghe vậy càng sợ hãi, “Hóa ra là thật. Mẹ ruột cô ta đã bị cô ta khắc chết!”

“Đúng vậy, đều do Lâm Tuyết cả. Chẳng những khắc chết mẹ mình, còn khắc đến nhà con, gia thế suy tàn. Nếu không vì cô ta, sao Mạc Sở Hàn lại đối phó Lâm gia chứ, đã sớm bị…” Lâm Á Linh muốn nói, nếu không phải do Lâm Tuyết, Mạc Sở Hàn đã sớm bị ba ba và đại ca mình chỉnh chết, nhưng đây không phải nơi thích hợp để nói mấy vấn đề riêng tư trong nhà nên cô ta đành dừng lại không nói tiếp.

Bên này có đạo sĩ giở mánh khóe, bên kia có Lâm Á Linh chứng thực những lời đạo sĩ nói đều là sự thật, hoàn toàn ăn khớp, càng cổ vũ tên đạo sĩ kia gia tăng lo lắng về gian nan cực khổ trong lòng Lưu Mỹ Quân.

Đạo sĩ nhìn chằm chằm vào tả hữu hai bên Lâm Tuyết, chậc chậc thở dài: “Cô ta khắc chết mẹ ruột, khắc đến vàng bạc trong nhà đều tiêu tan , chỉ sợ tương lai…”

“Tương lai làm sao?” Lưu Mỹ Quân càng nghe trong lòng càng lạnh, cảm giác như thể đại họa sắp giáng xuống trước mắt.

“Nam tử thuộc dương tiền đồ rộng mở, nữ tử thuộc dương thủ phòng trống (coi giữ phòng trống), lời này, Lương phu nhân hẳn đã nghe qua .” Đạo sĩ ngừng lại hỏi han.

“…” Thủ phòng trống? Trời ạ, những lời này khiến Lưu Mỹ Quân sợ hãi hơn nữa! Chẳng lẽ ý nói, sao chổi Lâm Tuyết này trong tương lai sẽ khắc chết Tuấn Đào sao?

Lâm Tuyết lạnh nhạt nhìn ba người kia biểu diễn, khóe miệng lộ ra một tia chê cười.

Cuối cùng, Hứa Tĩnh Dao không nhịn được, nói: “Lâm Tuyết là dê, nhưng Nhị thiếu gia là hổ, cậu ấy cầm tinh vững vàng như vậy sao có thể bị Lâm Tuyết khắc chứ? Tôi chưa từng nghe nói lão hổ nào lại sợ một con dê!”

Không kiềm nổi, Lâm Tuyết nhìn Hứa Tĩnh Dao một cái, cô thừa nhận những lời này của bà rất đúng! Con dê như mình thật sự có thể đe dọa đến an toàn tính mạng của con cọp Lương Tuấn Đào kia sao? Bản thân cô cũng thấy buồn cười, nhưng vị đạo sĩ và hai nữ nhân trước mặt phô trương thanh thế hết mức, không có chuyện cũng giá họa xuống đầu cô!

“Mẹ, con và Tuấn Đào ở chung một chỗ là ứng với câu ‘dê vào miệng hổ’ trong truyền thuyết. Chẳng lẽ khi lão hổ ăn con dê sẽ bị nghẹn chết sao? Nếu thật vậy, con đồng ý rời khỏi Tuấn Đào, không liên lụy anh ấy nữa!” Giờ phút này, Lâm Tuyết quyết định, nếu Lương Tuấn Đào còn khó rời khó bỏ được Hoàng Y Na kia, cô sẽ tách khỏi hắn!

Trước đây, Lâm Tuyết cho rằng chỉ cần bảo vệ được trái tim mình, những thứ khác không cần quan tâm. Chuyện đến nước này cô mới phát hiện : hóa ra mình không thể nào cảm thấy thoải mái được. Khi Lương Tuấn Đào bỏ lại cô đuổi theo một nữ nhân khác; khi hắn đi nửa ngày cũng keo kiệt không gọi điện hỏi han cô được một lần; trong lúc cô bị mẹ hắn tra vấn gọi là sao chổi, cũng không thấy bóng dáng đâu, đối với đoạn khế ước hôn nhân này, trong tim Lâm Tuyết đã nảy sinh chán ghét.

Nghe nói, Lương Ngọc Đồng từng theo Lãnh Trí Thần kết làm vợ chồng mười năm khế ước, đoạn thanh xuân tươi đẹp nhất của cô ấy đều lãng phí trong khoảng trời duy nhất. Kết quả , Lãnh Trí Thần tìm được mối tình đầu của mình, sau đó không chút do dự đề nghị ly hôn.

Mười năm thanh xuân đổi lấy công dã tràng chờ đợi, cuối cùng, chỉ còn lại duy nhất A Tiêu trung thành ở lại bên Lương Ngọc Đồng.

Nam nhân đều là động vật lưu luyến tình cũ, có lẽ những lời này rất đúng!

Lưu Mỹ Quân thấy giọng điệu của Lâm Tuyết đã có phần buông lỏng,trong mắt không khỏi sáng ngời, vội vàng bắt lấy lời cô, nói: “Đây là do cô nói ra. Chỉ sợ đến cuối, cô lại cố sống cố chết giữ chặt Tuấn Đào không buông!”

“Con sẽ không thế. ” Lâm Tuyết thản nhiên quan sát bà ta, nói: “Mẹ yên tâm, con sẽ không dựa dẫm vào gia đình này!”

Đang nói chuyện, một cô giúp việc tên Tiểu Hương chạy đến, nói với Lưu Mỹ Quân: “Phu nhân, Nhị thiếu gia đã về!” “Cuối cùng cũng về rồi à.” Lưu Mỹ Quân đứng dậy, thấy Lương Tuấn Đào mạnh mẽ nện bước tới, liền vội nghênh đón, trách cứ hỏi han: “Gọi cho con sao luôn không thấy nghe điện?”

“Y Na chưa thoát khỏi nguy hiểm, nên…” Lương Tuấn Đào không nói tới chuyện khi cấp cứu, Hoàng Y Na luôn cầm tay hắn không buông, sợ ảnh hưởng đến tâm tình cô ta nên hắn mới không nghe điện thoại của bất kì ai. Ngẩng đầu nhìn quanh phòng khách rộng lớn, thấy Hứa Tĩnh Dao, Lương Tuấn Đào thuận miệng hỏi: “Trong nhà có khách à?”

Lâm Tuyết chán nản quét mắt nhìn hắn một cái, khuôn mặt xinh đẹp lạnh tanh.

Hứa Tĩnh Dao vội vàng đứng dậy, đi về phía trước, ân cần gọi: “Nhị thiếu gia đã về rồi sao?”

“Ừ ” Lương Tuấn Đào thuận miệng đáp lại, thấy sắc mặt Lâm Tuyết trông không được tốt lắm, đột nhiên hắn nhớ ra vị này là Hứa Tĩnh Dao, dì ruột Lâm Tuyết, thái độ vừa rồi của mình có phải rất không cung kính hay không, Lương Tuấn Đào vội cười cười, nói: “Sao lúc mẹ tới lại không gọi điện cho con, để con phái người qua đón!”

Hứa Tĩnh Dao bị một tiếng “mẹ” của hắn làm cho xương cốt mềm nhũn, quả thực không tin được vào tai mình nữa. Bà vừa mừng vừa sợ, rất có cảm giác “Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (1). Hứa Tĩnh Dao cuống quýt bước tiếp hai bước, thụ sủng nhược kinh (2) nói: “Nhị thiếu gia khách khí rồi, tự tôi có thể tới được, đâu phải không thấy xấu hổ phiền phức chứ.”

Khi đang trò chuyện, Lương Tuấn Đào đã tới gần ngồi xuống bên cạnh Lâm Tuyết, nhìn cô một cái, hắn không biết tìm đề tài gì để nói, bèn hỏi han: “Em trở về khi nào?”

Lâm Tuyết ngoảnh mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn hắn. Nhưng không biết tại sao, mũi cô có chút ê ẩm, trong lòng cũng ê ẩm theo.

Mỗi lần đều là như vậy, rõ ràng đã quyết định, đã nói muốn giữ khoảng cách với Lương Tuấn Đào, đã muốn bảo vệ trái tim mình, nhưng khi thực sự đối diện với hắn, những quyết tâm ấy cứ như băng tuyết gặp ánh mặt trời, trong nháy mắt đều tan chảy hết.

Đối với Lương Tuấn Đào mà nói, Lâm Tuyết giống như một khối nam châm có lực từ rất mạnh, hút hắn sát lại gần không kiềm chế được. Nghiêng người cúi xuống cạnh cô, hắn vươn tay nắm chặt bàn tay mềm mại kia, cẩn thận nhìn trộm Lâm Tuyết yêu kiều, nhỏ giọng hỏi: “Lại ghen à?”

Lần nào Lương Tuấn Đào cũng có thể đọc thấu tâm tư cô một cách chuẩn xác, Lâm Tuyết hận nhất điều này. Biết rõ vì sao cô tức giận, hắn còn cố tình làm vậy. Rút tay về , Lâm Tuyết lạnh lùng nói: “Mẹ tìm một vị đạo sĩ tới nhà, nói tuổi chúng ta tương khắc, anh thấy sao?”

“Tuổi tương khắc?” Lương Tuấn Đào hơi kinh ngạc, trầm ngâm trong chốc lát, hắn cười nói: “Là anh khắc em rồi !”

“Mẹ nói em khắc anh!” Sống lưng Lâm Tuyết thẳng tắp, cô nhìn về phía Lưu Mỹ Quân.

Lưu Mỹ Quân thấy con trai và Lâm Tuyết thân thiết như vậy, thật là tức đến mức không đánh không được. Đâu còn cách nào khác, ai bảo mình lại sinh ra một đứa con thiếu tác phong thế chứ. Lưu Mỹ Quân lặp lại những lời đạo sĩ đã nói lần nữa, cuối cùng mới tận tình khuyên bảo cộng khuyên nhủ con trai: “Tuấn Đào, con có thể không tin việc này nhưng mẹ không thể không tin. Ngộ nhỡ con xảy ra chuyện gì không hay…”

“Không phải mẹ còn một đứa con trai khác sao?” Lương Tuấn Đào không đợi Lưu Mỹ Quân nói hết, hắn đứng dậy, tiện thể kéo tay Lâm Tuyết. Sau đó mặt không biến sắc nói: “Từ hôm nay trở đi, mẹ cứ coi như đứa con trai này đã chết đi!”

“Con…” Lưu Mỹ Quân không ngờ Lương Tuấn Đào lại quá khích như thế, hắn dùng phương thức cực đoan để cho bà ta thấy mình kiên trì cố chấp với Lâm Tuyết đến đâu.”Chẳng lẽ con muốn mẹ tức chết sao?”

“Chính mẹ rảnh rỗi quá nên tìm việc, oán được ai chứ?” Trong mắt Lương Tuấn Đào lộ ra tia không vui, hắn liếc xéo đạo sĩ bên cạnh, chỉ nói một câu: “Ông mau cút đi, còn dám nói hươu nói vượn, cẩn thận không tôi đánh cho vĩnh viễn không mở miệng được nữa!”

Trên thái dương vị đạo sĩ đổ đầy mồ hôi, ông ta không dám khoác lác mấy câu tuổi tác tương khắc hoang đường , chỉ cung cúc khom người với Lưu Mỹ Quân, lập tức tháo chạy gấp.

Kỳ thật, tất cả những lời đạo sĩ nói ra đều là dựa theo ý tứ của Lưu Mỹ Quân, chỉ cần dùng đầu óc suy nghĩ một chút là có thể thấy làm sao dê khắc được hổ chứ?

Đuổi đạo sĩ đi rồi, Lương Tuấn Đào tiếp tục nói với Lưu Mỹ Quân : “Con và Lâm Tuyết cùng về quân khu, sau này không có việc gì mẹ đừng gọi cô ấy về nhà! Về phần đứa con trai này, mẹ cứ coi như không nuôi dưỡng. Cũng may vẫn có đại ca ở bên mẹ báo hiếu, hơn nữa còn có một con dâu cực phẩm ân cần làm bạn bên cạnh, tin rằng không có hai người chúng con, ngày qua ngày mẹ càng thoải mái hơn. Mắt không thấy thì tim không phiền, chúng con cũng vậy!”

Lưu Mỹ Quân tức giận đến bật khóc, bà ta ngồi trong sô pha lặng lẽ rơi lệ, đau lòng tột đỉnh. Mỗi lần mình và Lâm Tuyết tranh chấp, con trai đều không chút do dự hướng về vợ nó, chưa bao giờ để người mẹ này vào mắt, hại bà ta bị người khác chê cười mỉa mai.

“Mẹ, mẹ đừng khó chịu nữa. Không phải còn có con và Thiên Dật sao? Chúng con nhất định sẽ hiếu kính với lão nhân gia ngài gấp bội!” Lâm Á Linh như mở cờ trong bụng, nếu Lương Tuấn Đào thật sự cùng Lương gia đoạn tuyệt quan hệ, không nghi ngờ gì nữa, địa vị của cô ta và Lương Thiên Dật sẽ bay thẳng lên. Hơn nữa thái độ của Lưu Mỹ Quân với cô ta cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, sớm muộn gì trong tương lai Lâm Á Linh này cũng trở thành nữ chủ nhân đích thực.

Cho dù không đoạt được Lương Tuấn Đào, đi theo Lương Thiên Dật cũng thắng chắc!

Nhìn vẻ mặt a dua của Lâm Á Linh, trong nháy mắt, Lưu Mỹ Quân thấy chán ghét cực điểm, nhưng trong tình hình này, nếu trở mặt ầm ĩ với cô ta thì càng thêm mất mặt. Bà ta đành dựa thế thở dài: “Không phải mẹ vì muốn chia rẽ các con. Mà là… vì thể diện của Lương gia! Được rồi, cho dù lời đạo sĩ nói các con không tin, còn oán giận bà mẹ này mê tín phong kiến, mẹ cũng không trách. Có lẽ suy nghĩ của mẹ thật sự lạc hậu. Nhưng, chuyện video thì phải giải quyết thế nào? Trên internet lưu truyền nhanh như vậy, mặt mũi Lương gia chúng ta đều mất cả rồi!”

Khuôn mặt Lương Tuấn Đào trở nên âm trầm, hắn không hé răng nửa lời.

“Tuấn Đào!” Lưu Mỹ Quân thấy con trai trầm mặc, biết hắn vẫn để bụng, liền nhân cơ hội khuyên nhủ: “Đứa con gái không biết tự trọng kia, con có biết nó đã vứt sạch thể diện của con đi không? Còn nữa, nó dám giải thích ngông cuồng như vậy chính là bởi được sủng mà kiêu, nếu con giống Thiên Dật thì xem nó có dám tái phạm hay không?”

Lâm Á Linh ở bên cạnh thiếu chút nữa tức nổ phổi, vừa muốn mắng lão yêu bà lắm chuyện, nhưng nghĩ đến quan hệ mẹ chồng nàng dâu của mình vất vả lắm mới dịu đi, đành nhịn xuống. Cô ta trợn mắt tức giận, trong lòng âm thầm nguyền rủa Lưu Mỹ Quân sớm quy thiên để mình trở thành chủ mẫu Lương gia.

Hứa Tĩnh Dao không ngờ Lưu Mỹ Quân ở trước mặt ba mẹ con bà lại đi xúi giục Lương Tuấn Đào hung bạo Lâm Tuyết, bà thật sự nhịn không được, phẫn nộ nói: “Bà thông gia, bà quá phận rồi đấy! Chẳng qua Lâm Tuyết chỉ nhất thời hồ đồ, hơn nữa, nó đã sớm chia tay Mạc Sở Hàn, nói không chừng do Mạc Sở Hàn ghi hận trong lòng nên mới cố ý hãm hại con bé. Đánh vợ không phải thói quen tốt. Sao bà lại có thể để Nhị thiếu gia và Đại thiếu gia học chuyện đó?”

“Ruồi bọ không bâu trứng không nứt, cho dù Mạc Sở Hàn muốn hãm hại cô ta, cũng phải do cô ta tình nguyện mắc câu mới được chứ! Trong hoa viên nhà người ta cùng họ ôm ôm ấp ấp rồi cắn miệng nhau…” Nói tới đây Lưu Mỹ Quân đột nhiên nhớ tới gì đó, liền nhắc nhở con trai mình: “Con nhìn miệng cô ta xem, sao bị cắn nghiêm trọng vậy? Là con… Là con cắn sao? Hay cô ta lại đi chung chạ với gã đàn ông lỗ mãng nào đấy rồi lưu lại ký hiệu ?”

Lời này nói ra, Lương Tuấn Đào mới để ý đến vết thương trên miệng Lâm Tuyết, quả nhiên rất nghiêm trọng. Hắn giật mình, vươn bàn tay to chế trụ cằm cô, kéo đến trước mặt mình cẩn thẩn quan sát.

“Buông ra!” Lâm Tuyết thầm kêu gay to rồi, cô biết vết thương này là vết thương mới, không thể gạt được con quỷ tinh ranh Lương Tuấn Đào này, nhưng cô phải giải thích sao đây?

Quả nhiên, ánh mắt của Lương Tuấn Đào nhất thời trở nên thật đáng sợ, hắn dường như không muốn tin, hỏi cô: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lưu Mỹ Quân vốn chỉ thuận miệng nói thôi, đâu nghĩ đến chuyện vết thương trên môi Lâm Tuyết thực không phải do con mình gây ra. Lúc này bắt được lẽ phải, bà ta không hề có ý muốn tha, liền kinh ngạc kêu lên: “Trời ạ! Cái con dâm phụ này có biết xấu hổ hay không? Con tôi đại hiển hách đứng ở chỗ này mà cô dám cùng đàn ông khác yêu đương vụng trộm còn cắn rách môi! Tuấn Đào , con là người chết sao? Nó bừa bãi vậy con không định dạy dỗ một chút à? Con không thấy buồn nôn sao? Còn cần nó làm gì nữa? Để mẹ nói thẳng, cứ đánh cho nó một trần rồi lập tức ném ra khỏi cửa đi!”

Sự tình đột nhiên chuyển biến khiến Hứa Tĩnh Dao trở tay không kịp, bà chỉ tiếc đã rèn sắt không thành thép, liên tục nhìn nhìn Lâm Tuyết nói: “Mau nhận lỗi với Nhị thiếu gia, mau nhận lỗi đi!”

Lâm Tuyết chỉ muốn thoát khỏi bàn tay to đang nắm của Lương Tuấn Đào, quai hàm cô đã muốn trật khớp.

“Đúng là tiện nhân chẳng biết xấu hổ!” Lâm Á Linh vui mừng khi người khác gặp họa, không ngờ lá gan Lâm Tuyết lớn đến vậy, dám trắng trợn vụng trộm với người khác. Bị gian phu phá môi, ngay cả Lương Tuấn Đào cũng không thể tha thứ cho việc này được.”Nhị thiếu gia, anh nhất định phải trừng phạt cô ta nghiêm khắc, cô ta dám cắm sừng cho anh, nghĩ rằng anh giống đại ca anh, đều là phế nhân sao?”

Lâm Á Linh nói xong, nhận ra ánh mắt uất giận của Lưu Mỹ Quân, vội vàng che miệng lại, hối hận vì mình đã nói trắng ra như vậy.

Lương Tuấn Đào phảng phất như không nghe thấy tiếng huyên náo chung quanh, ánh mắt sắc bén dò xét chặt chẽ trên khuôn mặt tái nhợt của Lâm Tuyết, giọng nói lạnh lẽo như huyền thiết: “Lại đi gặp Mạc Sở Hàn à?”

Hắn chỉ mới xa cô nửa ngày thôi, nhưng cô bệnh cũ tái phát! Vì yêu mến, hắn còn cố tình mua xe cho cô, hóa ra lại càng giúp cô thuận tiện đi hò hẹn với Mạc Sở Hàn hơn.

“Em không có!” Cuối cùng Lâm Tuyết cũng mở miệng phủ nhận, “Không phải Mạc Sở Hàn!”

“Không phải Mạc Sở Hàn? Trời ạ, chẳng lẽ còn có người khác sao?” Lưu Mỹ Quân phẫn nộ kêu tiếp, “Tuấn Đào, con phải xét hỏi cho kĩ, rốt cuộc cô ta thông đồng với bao nhiêu người đàn ông?”

“Lâm Tuyết, con có nỗi khổ riêng thì mau nói ra đi!” Hứa Tĩnh Dao tim đã vọt lên tận cổ, nếu Lâm Tuyết lại bị Lương Tuấn Đào chán ghét mà vứt bỏ thì Lâm gia bọn họ coi như xong.

Lâm Á Linh chỉ lo thiên hạ chưa đủ loạn, lúc này trong đầu cô ta linh quang chợt lóe, liền nhạy bén nói ra suy đoán của mình: “Tôi đoán là Vân Thư Hoa, trước kia Lâm Tuyết và Vân Thư Hoa có hôn ước với nhau, sau này hai người vẫn luôn vương vấn chưa dứt được. Nếu không phải Mạc Sở Hàn làm, thì nhất định là Vân Thư Hoa!”

Đúng lúc này, Lương Tuấn Đào nhận được điện thoại, nghe xong nội dung, khuôn mặt nhất thời còn đen hơn đáy nồi.

Hắn nghiến răng đứng dậy, kéo theo Lâm Tuyết, ở trước mặt mọi người lôi cô ra ngoài.

“Tuấn Đào, đừng tức giận hại đến thân thể! Loại tiện nhân này giao cho người khác dạy dỗ là được, không cần con phải bẩn tay!” Lưu Mỹ Quân sợ con trai mình trong lúc nóng giận mà giết chết Lâm Tuyết, vội vàng nhắc nhở hắn.

Không thèm đáp lại bà ta, Lương Tuấn Đào kéo Lâm Tuyết ra khỏi phòng khách, đi xuống cầu thang bên ngoài.

Lâm Tuyết bị động, chân nam đá chân chiêu theo sau hắn, nhưng cô không giãy giụa cũng không nói gì, cứ để Lương Tuấn Đào tùy ý kéo mình đi.

Màn đêm buông xuống, đèn đóm rực rỡ, mùi đồ ăn từ nhà bếp tỏa ra. Đó là một buổi tối ấm áp, nhưng từ nay trở đi, cuộc sống của cô không còn quan hệ gì với sự ấp áp ấy nữa.

Đẩy Lâm Tuyết lên xe, Lương Tuấn Đào cài dây an toàn cho cô rồi khóa cứng cửa xe.

Hắn muốn làm gì đây? Muốn đưa cô đi thử xe sao? Đợi Lương Tuấn Đào lên xe, Lâm Tuyết chủ động nói với hắn một câu: “Em không làm gì trái với khế ước cả.”

Lại là khế ước, chẳng lẽ trong mắt cô, giữa bọn họ không có bất cứ tình cảm nào sao? Lương Tuấn Đào tức giận khởi động xe, không nhìn Lâm Tuyết.

“Em biết có giải thích gì anh cũng không tin em! Nếu anh thấy em không hợp với anh nữa, cứ vứt bỏ em.” Lâm Tuyết cũng không nhìn hắn, quay đầu nhìn mấy ngọn đèn huy hoàng bên ngoài trong đêm.

“Anh cho em biết, Lâm Tuyết, ” Lương Tuấn Đào nói một câu lại khiến trái tim cô lạnh thấu: “Anh không bảo ly hôn, đời này em đừng nghĩ chuyện thoát khỏi anh!”

Thoát khỏi hắn? Có lầm hay không, là mẹ hắn cảm thấy cô cản trở tiền đồ rực rỡ và an toàn sinh mệnh của hắn, còn ảnh hưởng đến danh dự nhà bọn họ, coi Lâm Tuyết như thú dữ và nước lũ, hận không thể lập tức trừ bỏ. Cô vì muốn tốt cho Lương Tuấn Đào nên mới chủ động đề xuất giải trừ hôn nhân. Nhưng hắn lại phản công, đúng là tú tài gặp quan binh, có lý mà nói không được. “Tùy anh, chỉ cần anh không thấy em phiền toái và trói buộc anh là được, em cũng không hề gì.”

“Nói đi!” Lương Tuấn Đào ngưng mắt nhìn về phía trước, giọng điệu lạnh lẽo đến mức đóng băng : “Em muốn thế nào?”

Cô muốn thế nào? Lâm Tuyết cười khổ: “Anh muốn thế nào?”

Lương Tuấn Đào đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt trở nên sắc bén mà lạnh lùng dữ tợn, tràn ngập huyền hàn lãnh ý. “Anh muốn thế nào à?” Hắn mỉm cười thị huyết: “Anh muốn ăn tươi em!”

*

Sương mù mờ mịt phảng phất trong căn phòng xa hoa, Mạc Sở Hàn và Hoắc Vân Phi cùng tắm hơi, bên cạnh còn có 8 mỹ nữ mặc nội y ba mảnh tuyệt sắc, đang cẩn thận hầu hạ bọn họ.

“Đây là là loại hàng tốt anh đã chuẩn bị sao?” Hoắc Vân Phi quan sát người đẹp ngực bự đang dốc sức mát xa cho mình, có chút thiếu hứng thú: “Nhìn thế nào cũng không thấy thích!”

Mạc Sở Hàn thản nhiên câu môi: “Có phải gần đây thận cậu bị hư, cần phải bồi bổ không?”

“Đừng nói kiểu đáng ghét thế, tôi mạnh lắm đấy!” Hoắc Vân Phi không nhịn được nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ với đôi mắt trong như suối kia, bàn tay to xoa nắn ngực mỹ nữ, cô gái phía sau đau đến mức há miệng nhưng không dám kêu thành tiếng, còn liều mạng nở nụ cười quyến rũ muốn lấy lòng hắn. Mạc Sở Hàn đã nói, nếu bọn họ không thể khiến vị thiếu gia tới từ Thailand này vừa lòng, hậu quả sẽ rất thảm.

“Tam thiếu. ” người đẹp nhân cơ hội đem toàn bộ đường cong lả lướt trên thân thể mình dán vào người Hoắc Vân Phi, sau đó cúi đầu liếm môi hướng về phía hắn.”Miệng của em rất tuyệt, ngài có muốn em hầu hạ ngài không?” Kỳ thật hỏi quá dư thừa, bởi thực tế, cô ta đã bắt đầu hành động.

“Thế nào? Không tệ lắm chứ?” Mạc Sở Hàn cầm khăn mặt lau lau mồ hôi bên thái dương.

“A ” Hoắc Vân Phi nhắm mắt hưởng thụ, kỹ thuật của người đẹp ngực bự kia quả thật không tồi. Nhưng không hiểu tại sao, trong đầu hắn lại hiện lên gương mặt điềm tĩnh thanh lệ, lúc ẩn lúc hiện khiến tâm tư hắn ngứa ngáy.

“Á!” Cô gái ngực lớn bị ép dưới thân hình to lớn, đôi mắt đẹp hiện lên tia vui sướng, cuối cùng cô ta đã trêu chọc kích khởi thành công ham muốn của Hoắc Vân Phi.

Mạc Sở Hàn ở bên cạnh châm điếu thuốc, giữa sương mù mờ mịt nhìn hai bóng dáng đang giao triền cùng một chỗ, thực hành những động tác nguyên thủy nhất, nhưng trong mắt hắn lộ ra một tia trống vắng nhàm chán.

Hoắc Vân Phi có thể trầm luân trong nhục dục, có thể làm với người mình không yêu nhưng hắn thì không có thể. Gần đây, ngay cả Thư Khả hắn cũng ít chạm vào.

Mạc Sở Hàn buồn tẻ hút thuốc, yên lặng suy nghĩ. Được nửa thời gian, cửa phòng chợt mở ra, Thôi Liệt bước vào.

Thôi Liệt là tâm phúc của Mạc Sở Hàn, bất kể lúc nào anh ta cũng có thể tùy ý xuất nhập vào khu vực cấm.

Thấy Thôi Liệt, Mạc Sở Hàn biết nhất định có chuyện quan trọng, nếu không anh ta sẽ không tùy tiện đến chỗ này.

Không thèm nhìn đến những đường cong hoàn mỹ trong bộ đồ thiếu vải của các người đẹp, Thôi Liệt chăm chú đi đến bên cạnh Mạc Sở Hàn, cúi xuống tai hắn nói nhỏ vài câu.

Đôi mắt u ám thất thần của Mạc Sở Hàn trong nháy mắt hiện lên quang thải , hắn bóp tắt điếu thuốc, hưng phấn ngồi dậy, hỏi: “Thật thế à?”

“Đúng vậy! Đây là tin tức đáng tin cậy từ Lương gia!” Thôi Liệt thấy khuôn mặt tuấn tú đã lâu không hiện lên tươi sáng của Mạc Sở Hàn, cũng nở nụ cười, “Nhà họ Lương sắp đuổi Lâm Tuyết ra khỏi cửa, Lương Tuấn Đào cũng nổi giận, cho dù chưa đuổi Lâm Tuyết ngay lập tức nhưng đoán chừng cả hai sẽ cãi nhau to. Thiếu gia, cơ hội của ngài đã tới!”

Vươn tay vỗ vỗ bả vai Thôi Liệt, Mạc Sở Hàn vui vẻ nói: “Không tồi, cám ơn anh đã nói cho tôi biết tin tốt này!”

“Thiếu gia thấy vui là được rồi!” Đối với Thôi Liệt mà nói, có thể được thấy Mạc Sở Hàn tươi cười thì đã là sự vui vẻ và hạnh phúc nhất đối với anh ta. Về phần Mạc Sở Hàn thích cô gái nào, với anh ta mà nói đều như nha. Dù sao thiếu gia cũng không có khả năng thích nam nhân!

Bên này nói chuyện phiếm, bên kia Hoắc Vân Phi dĩ nhiên cũng bị ảnh hưởng, hắn mơ hồ nghe được hai chữ Lâm Tuyết, liền lại nghĩ tới cô bé tên “Tiểu Tuyết” kia. Nhìn lại người đẹp dưới thân cả người đang bị dục tình nhiễm đỏ, trong nháy mắt hắn không còn thấy hứng thú nữa.

Nhạt như nước ốc, làm qua loa cho xong, Hoắc Vân Phi đứng dậy đi đến buồng tắm.

“Lão Tam, để Thôi Liệt ở trong này với cậu , tôi có việc gấp phải ra ngoài một chuyến!” Mạc Sở Hàn cũng đi qua, lập tức có cô gái mở vòi tắm hoa sen, rồi nhặt lấy khăn tắm hắn đã vứt xuống.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!