Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em

Bị Lương Tuấn Đào trêu chọc ồn ã, những uất ức phiền muộn tích tụ ban đầu trong lòng Lâm Tuyết đã được giải phóng. Cô không nên vì người đàn ông có tên Mạc Sở Hàn kia mà mất khống chế, lại càng không nên để hắn ảnh hưởng đến tâm tình mình lần nữa.

Cho dù Mạc Sở Hàn là một mũi tên nhọn hoắt cắm vào tận xương tủy, Lâm Tuyết cũng muốn rút ra. Chỉ có hoàn toàn khoét bỏ khối u ác tính này, miệng vết thương của cô mới có khả năng lành hẳn.

Hai tay chống đỡ trước ngực nam tử cường tráng, Lâm Tuyết kiễng kiễng mũi chân, cô thoải mái mổ nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của Lương Tuấn Đào, hơi hơi kéo môi nói: “Chúng ta đi thôi.”

Đại khái đây là lần đầu tiên được hưởng diễm phúc nên Lương Tuấn Đào cứ ngơ ngẩn. Lâm Tuyết kéo bàn tay to của hắn , gắt giọng: “Ngốc, giật mình làm gì? Đi thôi!”

Tâm tình Lương Tuấn Đào tốt đến dữ dội, hắn vui mừng như điên, vừa tiến lên được hai bước, Lương Tuấn Đào liền cảm thấy có ánh mắt từ nơi nào đó tràn ngập ghen ghét lạnh run đang quăng trên người mình, lúc này hắn mới phát hiện ra khuôn mặt đã muốn phát cáu của Mạc Sở Hàn

Giương cao anh mi, Lương Tuấn Đào đắc ý khoa tay múa chân dùng tay ra hiệu chiến thắng với Mạc Sở Hàn, lúc này mới đi được hai bước, bàn tay to theo thói quen cố trụ trên eo nhỏ Lâm Tuyết, hắn còn cố ý cúi đầu cười đùa ngọt nhạt nỉ non bên tai cô, hai người thân thân thiết ân ân ái ái cùng tiến đến bàn chủ trì bên kia.

*

Bộ trưởng Quân khu Lương Trọng Toàn và phu nhân Lưu Mỹ Quân đều nhận được giấy mời tham dự, mặt khác Bộ trường ngoại giao Thẩm Gấm Xương cũng đưa theo con gái Thẩm Doanh Doanh tới.

“Ba, mẹ, hai người đã tới.” Lâm Tuyết sơ đạm mà không mất đi lễ phép lên tiếng chào hỏi vợ chồng lão Lương.

Lương Trọng Toàn mỉm cười gật gật đầu, Lưu Mỹ Quân nhỏ nhen khước từ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của bà lộ ra chán ghét.

Lâm Tuyết biết Lâm Á Linh là duyên cớ khiến Lưu Mỹ Quân càng thêm thành kiến với mình. Nhưng chuyện này liên quan gì đến cô chứ? Không phải Lương Thiên Dật mới là người lưu lại nữ nhân kia à, Lưu Mỹ Quân không có bản lĩnh quản thúc con trai mình chỉ biết giận chó đánh mèo với Lâm Tuyết, chẳng lẽ cô là nơi để bà trút giận sao?

Thẩm Doanh Doanh nhìn thấy Lưu Mỹ Quân lập tức nhào vào ngực bà, ô ô khóc lên. Lưu Mỹ Quân vội vàng an ủi cô ta: “Bác biết cháu phải chịu ủy khuất, đừng khóc nữa.”

Thẩm Gấm Xương nhân cơ hội thở dài: “Đứa bé này quá ngây thơ, vừa vào quân doanh đã bị những nữ nhân giỏi về tâm kế lừa gạt phải từ chức Đại đội trưởng. Chuyện này cũng đành vậy thôi, chỉ là không ngờ Tuấn Đào lại được điều đến Sư đoàn 706 ! Thăng chức là chuyện tốt nhưng con bé cứ một lòng một dạ muốn đi theo Tuấn Đào, cũng muốn theo tới Sư đoàn, nhưng Quân ủy bên kia luôn chặn lại không cho vào.”

Lưu Mỹ Quân quay đầu, nói với Lương Trọng Toàn ở bên cạnhi: “Lão Lương, chuyện này ông đến nói với ông cụ nhà mình một tiếng đi. Đứa nhỏ Doanh Doanh này có trái tim trung thực, mất đi chức vụ hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, ngã một lần,khôn thêm một chút, sau này con bé sẽ chú ý. Nhìn nó cứ một lòng muốn vào Sư đoàn 706, hãy thành toàn cho nó đi.”

Lương Trọng Toàn cười ha ha, ông dứt khoát nói thẳng: “Ông cụ sẽ không quản mấy việc nhỏ vụn vặt này, hẳn là Tuấn Đào giữ lại không cho vào.”

Như vậy hết thảy mũi nhọn của vấn đề đều hướng về phía Lương Tuấn Đào, trước đông đảo ánh mắt khác thường tại đây, hắn mỉm cười, thẳng thắn mà nói đúng sự thật: “Đúng vậy, là tôi giữ lại không cho vào!”

Trước mắt đám đông thế này thật mất mặt, Thẩm Gấn Xương không khỏi xụ mặt xuống, ông ta hừ lạnh một tiếng quay đầu sang chỗ khác.

Thẩm Doanh Doanh thì càng ủy khuất, cô ta lã chã – chực khóc, chất vấn Lương Tuấn Đào: “Anh vì cái gì cố ý chặn em? Chẳng lẽ là để làm nữ nhân bên cạnh anh vui lòng sao?”

Lâm Tuyết nhíu nhíu đôi mi thanh tú, cô gái này thật đáng chán, ở chỗ nào cô ta cũng thấm đãm tinh thần muốn nhúng tay vào. Trong hoàn cảnh long trọng trang nghiêm thế này, còn khóc khóc khóc mà tranh giành tình cảm, thật là nể phục cô ta!

“Đấy là cô vợ nhỏ của tôi!” Lương Tuấn Đào cũng chẳng thích phí nước miếng với cô gái háo sắc này, hắn chỉ nói: “Chừng nào kĩ thuật bắn súng của cô có thể so sánh với cô ấy, tôi sẽ để cô gia nhập Sư đoàn 706.”

“…”

Đã chặn được miệng Thẩm Doanh Doanh, Lương Tuấn Đào kéo tay Lâm Tuyết, nói: “Đi thôi, chuẩn bị nhảy dù!”

“Cái gì?” Lâm Tuyết cho là mình nghe lầm.

“Anh nói chuẩn bị lên nhảy dù!” Lương Tuấn Đào nhướng nhướng mày đi về phía Lãnh Bân đồng thời hai người dùng cách thức của đàn ông đánh quyền chào hỏi lẫn nhau , sau đó hắn tiếp tục cổ vũ lão bà đại nhân của mình: “Anh cố ý mời Lãnh Thiếu tướng bên bộ đội Không quân tới đây trực tiếp cùng em lên đó chỉ đạo nhảy dù, thế nào? Này trang bị phần cứng đã đủ mạnh rồi chứ?”

*

Trên bầu trời xanh thẳm , mây trắng khoan thai, màu xanh biếc như được gột rửa. Mấy chục chiếc máy bay xoay quanh trên không trung, cửa cabin mở ra, nhóm lính dù sôi nổi nhảy xuống, từ trên bầu trời chiếc dù nở rộ như một đóa hoa trắng noãn.

Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, bất kể là về độ ấm độ ẩm hay vận tốc gió đều cực kì thích hợp cho việc nhảy dù. Hơn nữa còn mời Lãnh Bân Thiếu tướng Không quân đến đích thân chỉ đạo nội dung trọng yếu, tin rằng tất cả lính dù đều có dũng khí nhảy xuống.

Đáng tiếc, Lâm Tuyết chính là ngàn người mới có một ngoại lệ. Đứng ở cửa cabin, cả thân được trạng bị đầy đủ nhưng khuôn mặt cô không còn chút máu, Lâm Tuyết gần như muốn té xỉu. Rất cao, năm nghìn mét… Quả thực không dám tưởng tượng nếu nhảy xuống lục phủ ngũ tạng của cô có chịu nổi hay không?

Nhóm bạn bè sôi nổi liên tục nhảy xuống, có người đã tiếp đất thành công. Lâm Tuyết vẫn còn do dự, không đúng, phải nói là cô té xỉu trước khi giãy chết.

“Không, không được…” Giọng nói của Lâm Tuyết rõ ràng mang theo run rẩy, hai chân mềm yếu không cách nào đứng thẳng được, cô úp sấp chặt chẽ trên vách tường cabin, lần thứ hai Lâm Tuyết cự tuyệt mệnh lệnh của Lãnh Bân : “Tôi không thể nhảy… Tôi mắc chứng sợ độ cao nghiêm trọng !”

“Ngoan một chút, chỉ cần nhảy xuống một lần, cam đoan rằng chứng sợ độ cao của em không chữa cũng tự lành.” Người nói chuyện chính là Lương Tuấn Đào. Nhìn cô sợ hãi hắn cũng đau lòng, nhưng để hoàn toàn trị tận gốc căn bệnh, hắn chỉ có thể nhịn đau đưa ra liều thuốc mạnh này!

“Khốn kiếp!” Giọng Lâm Tuyết mang theo tiếng khóc khóc nức nở, cô u oán trừng Lương Tuấn Đào một cái: “Anh đưa ra chủ ý thật ôi thiu! Ở giữa không trung tôi mà ngất xỉu, phía dưới lại có nhiều chiến hữu và lãnh đạo như vậy, thật là mất mặt!” (ô ô, bạn Tuyết thật dũng cảm —- sợ “mất mặt” chứ không sợ “mất mạng” á)

“Sẽ không bị ngất ! Em phải tin tưởng vào bản thân mình!” Lương Tuấn Đào không ngừng động viên tinh thần cô, “Lại đây, dũng cảm một chút, nhắm mắt lại nhảy xuống đi, không xảy ra chuyện gì đâu!”

“Tôi không nhảy, anh thích thế nào thì đi mà làm thế ý!” Lâm Tuyết đột nhiên vứt túi trên vai xuống, cô bắt đầu động thủ tháo hết trang bị nhảy dù trên người xuống, chuẩn bị rút lui.

“Thiếu úy Lâm Tuyết!” Lãnh Bân nổi giận, đại khái là anh ta ghét nhất loại nữ binh lâm trận mà lùi bước.”Nhìn mấy ngôi sao trên quân hàm của cô xem, cô không muốn làm nó thất vọng chứ?”

Bàn tay đang định tháo bỏ trang bị được rút lại, Lâm Tuyết tiến thoái lưỡng nan, bồi hồi do dự.

“Lại đây!” Khuôn mặt tuấn tú tuyệt sắc khuynh thành của Lãnh Bân như phủ hàn băng, anh tự mình động thủ kéo Lâm Tuyết đến cửa cabin lần nữa, chỉ vào trời xanh mây trắng bên ngoài nói: “Cô nhìn xem bầu trời đẹp đến cỡ nào. Cho dù có hòa tan trong nó, cũng là chuyện vui sướng trong lòng. Nhảy xuống đi!” Nói xong, không đợi Lâm Tuyết kịp phản ứng Lãnh Bân đã đẩy cô xuống.

“A!” Lâm Tuyết một cước dẵm lên khoảng không, cô kinh hãi đến cực điểm, hai tay theo bản răng quơ quào mãnh liệt. Con người ta trong bước đường cùng khả năng tiềm tàng được kích thích vô cùng, thật là, Lâm Tuyết lại bị mắc ở rìa cabin, cô khản giọng kêu lên: “Lương Tuấn Đào, cứu tôi!”

Động cơ xoay tròn, kình phong vù vù, Lương Tuấn Đào lộ ra nửa người, khuôn mặt tuấn tú cương nghị đông lại, hắn nói: “Đừng sợ, anh sẽ đến giúp em!”

Nói xong, hắn cúi thấp người chậm rãi tách cái móc ở khoang thuyền dọc theo ngón tay cô ra —— hóa ra chuyện hắn nói giúp cô theo lời đã nói là như vậy!

Ngã xuống trong nháy mắt, Lâm Tuyết giận dữ, cô một phen tóm lấy mắt cá chân Lương Tuấn Đào , kiên quyết kéo hắn xuống dưới, hai người cùng lúc rơi nhanh như gió xuống mặt đất.

 

Trong lúc huấn luyện việc dù nhảy bị rơi ra là một tình huống đột phát, ai cũng không thể ngờ tới khi Lâm Tuyết nhảy xuống cô còn thuận tay kéo theo cả Lương Tuấn Đào.

Hai người cứ như vậy dính cùng một chỗ rơi xuống rất nhanh, Lãnh Bân ngồi trên máy bay kinh hãi, cả người toát mồ hôi lạnh, anh ta vội vàng lớn tiếng ra lệnh : “Hai người mau buông tay ra, đừng vướng với nhau ở cùng một chỗ, rất nguy hiểm!”

Lương Tuấn Đào tất nhiên biết tầm quan trọng lợi hại của chuyện này , hắn muốn gạt tay Lâm Tuyết ra, nhưng cô hoảng sợ cực độ, tay túm rất chặt, nếu mạnh mẽ kéo ra sẽ khiến cô bị thương. Do dự chốc lát, dù trong túi của hai người đã muốn rách, đồng thời còn quấn quanh nhau.

“Hai dù nhảy cùng quấn vào nhau, nguy hiểm! Mặt đất gấp rút bố trí phương pháp cứu viện khẩn cấp , mau, mau, mau !”

Dưới mặt đất mọi người nhất thời rối loạn, Lưu Mỹ Quân nghe nói hai người đang quấn cùng một chỗ trên không trung kia là con trai và con dâu mình, mặt hoa lóa mắt quay cuồng, thiếu chút nữa té xỉu. Lương Trọng Toàn vội đỡ lấy bà, tự mình trấn định mạnh mẽ: “Đừng hoảng hốt, kinh nghiệm thực chiến của Tuấn Đào rất phong phú, nó sẽ có cách!”

Thẩm Doanh Doanh “Oa” lên một tiếng khóc lớn, vừa khóc vừa mắng Lâm Tuyết: “Đồ sao chổi, liên lụy đến Lương ca ca, tôi hận cô chết đi được!”

Trong mắt Thư Khả hiện lên cả sợ hãi lẫn vui mừng, chẳng lẽ ông trời giúp cô ta sao? Ông trời hãy mau chóng để Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào cùng ngã chết đi! Vậy cô ta có thể gạt bỏ được cái họa trong lòng, Sở Hàn cũng nhổ được cái đinh uy hiếp trong mắt hắn.

Nhưng chưa đợi lời cầu nguyện của Thư Khả hoàn tất, chỉ thấy người đàn ông bên cạnh cô ta đã như mũi tên bắn ra ngoài.

Cũng may hôm nay vận tốc gió thấp, khả năng rơi chếch đi của dù nhảy tương đối ít, mặt đất cấp tốc bố trí tìm cách cứu viện. Mạc Sở Hàn trong bộ chỉ huy đã đưa đến đệm bọt biển xốp nhẹ , các chiến sĩ mồ hôi bắn ra như mưa đang cùng nhau cố gắng.

Mạc Sở Hàn thỉnh thoảng ngẩng đầu tính toán điểm rơi chuẩn xác, mở rộng diện tích tối đa, giành giật từng giây liều mạng đem chăn rải trên mặt đất.

Vân Thư Hoa thì giúp bơm phồng đệm lớn, đôi mắt anh chớp cũng không dám chớp cứ nhìn chằm chằm hai cái dù nhảy trên bầu trời đang dây dưa rơi xuống cùng một chỗn đồng thời phán đoán vị trí cụ thể của bọn họ.

Lý Văn San ở bên cạnh kéo kéo cánh tay Vân Thư Hoa, cô ta bất mãn oán giận : “Công tác bố trí cứu viện đã có bộ đội đến làm, anh cứ mù quáng khẩn trương như vậy làm gì? Lại là vì Lâm Tuyết! Một ngày nào đó em muốn chết cũng không biết anh có khẩn trương đến vậy không? Hừ, giờ em tức đến mức dạ dày đau nhức, anh liền đưa em đến bệnh viện khám xem…”

“Cút ngay!” Vân Thư Hoa nho nhã dịu dàng khi nổi giận thật là đáng sợ, anh ta không đủ kiên nhẫn liền đẩy người phụ nữ cứ ở bên cạnh lải nhải gây trở ngại cho việc đi lại ra , liếc mắt cũng không thèm nhìn cô ta một cái, bản thân vẫn tiếp tục kiểm tra đối chiếu điểm rơi chuẩn xác.

*

Lâm Tuyết sợ hãi suýt nữa ngất xỉu, cả người cô cứng ngắc, các đốt ngón tay không làm thế nào duỗi ra được, cô chỉ có thể theo bản năng gắt gao ôm lấy Lương Tuấn Đào. Dù nhảy của hai người đều quấn cùng một chỗ, ảnh hưởng tới lực cản, so với bình thường, tốc độ rơi xuống của bọn họ tăng đến gần gấp đôi.

“Ngoan, đừng sợ.” Lương Tuấn Đào không đẩy Lâm Tuyết ra, hắn còn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, như thường ngày cạy mở hàm răng hút lấy mật ngọt trong cái miệng nhỏ.

Cả người Lâm Tuyết bị chấn động, đột nhiên khôi phục lại ý thức, cô phát hiện ra Lương Tuấn Đào đang làm gì đó! Trời ạ, trong quá trình huấn luyện nhảy dù nhưng hắn lại hôn môi cô, bọn họ… cứ dây dưa cùng một chỗ, vừa hôn vừa rơi xuống đất, mà trên mặt đất thì có rất đông chiến sĩ bộ đội, còn có cả Thủ trưởng, Tướng quân… Mọi người đều ngẩng đầu chiêm ngưỡng kỳ cảnh có một không hai trên trời cao!

Theo phản xạ có điều kiện, Lâm Tuyết dùng hết khí lực đẩy hắn ra, cả giận nói: “Anh muốn chết sao!”

Lương Tuấn Đào thấy cô đã khôi phục sinh khí như thường , không khỏi vén môi cười tà: “Anh không muốn chết, càng không nỡ để em chết. Bà xã à, chúng ta còn chưa động phòng đâu!”

“…” Giờ khắc này, cả người Lâm Tuyết lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cô được lĩnh hội đầy đủ cái gọi là “Không trung hỗn loạn”.

Tay Lương Tuấn Đào từ bên hông chậm rãi rút dù ra, bàn tay khác vươn lên nhè nhẹ xoa xoa hai má lạnh như băng của Lâm Tuyết, giọng điệu cực kỳ dịu dàng: “Đừng sợ, anh xuống trước dò đường, bất luận tình huống gì xảy ra, em cũng không được hoảng sợ, nhớ nhé, một khi em có thể nhảy xuống từ độ cao cách mặt đất năm nghìn mét, như vậy trên đời này không gì làm em sợ độ cao được nữa!”

Lâm Tuyết còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cực nhanh giơ dao, nâng tay chém xuống chặt đứt dây! Lương Tuấn Đào cắt đứt dây dù của chính mình , trong nháy mắt hắn rơi xuống dưới nhanh như gió.

“Lương Tuấn Đào!” Lâm Tuyết cảm thấy đại sự không ổn, cái kẻ bại hoại này… Hắn, hắn muốn chết sao?

Cự ly cách mặt đất chưa đầy trăm mét, được giảm bớt sức nặng một người, dù nhảy của Lâm Tuyết khôi phục lại tốc độ rơi bình thường , cô đã an toàn! Nhưng với Lương Tuấn Đào mà nói… Hắn quả thực là tự tìm đường chết!

*

“Không tốt rồi! Lương Sư trưởng sắp rơi xuống từ độ cao chưa đủ trăm mét!”

Tin dữ truyền đến, toàn bộ sân huấn luyện bùng nổ. Chuyện đột ngột phát sinh, tất cả mọi người đều choáng váng không kịp có bất cứ phản ứng gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn bóng dáng mạnh mẽ kia đang rơi xuống với tốc độ kinh người!

Lưu Mỹ Quân ngửa mặt nhìn lên, đau đến xé lòng khóc gọi một tiếng: “Tuấn Đào!”

Lương Trọng Toàn mở to hai mắt, ông còn chưa kịp nhắm lại, đã thấy từ trên đỉnh đầu nở rộ một đóa hoa dù trắng noãn. Đó là bông hoa sinh mệnh, bông hoa hy vọng, trên đời chỉ sợ không còn đóa hoa nào vào giờ phút này có thể nở rộ xinh đẹp chói mắt sánh ngang được với nó.

“Hồng!” Hầu như tất cả mọi người cùng lúc phát ra tiếng tán thưởng trầm thấp, bung dù trên tầng trời thấp với độ cao chưa đầy năm mươi mét, Lương Tuấn Đào một lần nữa trở thành thần thoại quân đội !

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!