Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em

Ở chung lúc nào chứ? Hắn căn bản còn chưa chạm vào cô!

Lương Tuấn Đào rầu rĩ không vui đứng bên cạnh, cái đêm lĩnh giấy kết hôn, hắn cảm thấy chuyện hưởng dụng Lâm Tuyết là đúng tình hợp lý không ngờ cô đến “hỉ”, vất vả chờ mong kì kinh nguyệt kết thúc thì cô lại phát sốt.

Hắn có thể nói với bác mình rằng bọn họ còn chưa trải qua chuyện vợ chồng sao? Thế thì thật xấu hổ, không thể nói được!

Lương Bội Văn đo nhiệt độ cho Lâm Tuyết, lại kiểm tra tỉ mỉ kĩ càng, bước đầu chẩn đoán là bị cảm lạnh nên dẫn tới cảm mạo. Bà làm vật lý trị liệu giúp Lâm Tuyết hạ nhiệt, một nữ bác sĩ khác thì mang đến thuốc tốt, bắt đầu cắm kim tiêm vào tĩnh mạch.

“Tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh …” Thần trí Lâm Tuyết bị thiêu đốt mơ hồ, cô không quên được mà thốt ra sự thương tâm và ủy khuất của mình, “Anh đối xử với tôi như vậy … còn không bằng cầm thú, tôi đã làm gì có lỗi với anh, đã làm gì có lỗi với anh.”

Cắm kim truyền dịch xong, cánh tay ngà ngọc của Lâm Tuyết được cất vào chăn, Lương Bội Văn cẩn thận kéo góc chăn cho tốt, bà nhíu mày, nhìn cháu mình bằng ánh mắt khác thường, chất vấn hắn: “Rốt cuộc cháu đã làm chuyện gì không bằng cầm thú với con bé? Khiến người ta thương tâm đến vậy?”

“…” Trời đất chứng giám, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đối với cô luôn sủng ái biết bao! Vì cô, hắn nhiều lần phá bỏ nguyên tắc và thói quen của mình chỉ để khiến Lâm Tuyết vui vẻ một chút. Thậm chí, để không ai dám khi dễ tổn thương cô, hắn còn tự hạ thấp bản thân độc mồm độc miệng trêu chọc Lý Văn San.

Nhưng Lương Bội Văn không biết điều này, bà chỉ có thể bất đắc dĩ khuyên bảo đứa cháu kiệt ngạo bất tuân của mình: “Đào Tử, trước kia bác cảm thấy cháu cứng cáp hơn so với Lưu Dương. Hiện tại xem ra cháu không bằng nó rồi. Nó còn biết thương hương tiếc ngọc, cháu thì thế nào …. Ai, cháu không biết chứ, đứa nhỏ Lâm Tuyết này cũng sống không dễ dàng gì, mười tuổi đã mất mẹ. Mẹ của nó mệnh càng khổ hơn, vốn có hôn ước với cha cháu, ai ngờ được … Thôi, việc ngày trước không đề cập đến nữa, tóm lại hai đứa ở cùng một chỗ là hữu duyên, cháu nên thay cha mình đền bù thật tốt cho người ta. Sao lại khi dễ con bé?”

“Cháu không khi dễ cô ấy!” Lương Tuấn Đào không kiên nhẫn được nữa mà nói ra những lời này, hắn ngồi xuống cạnh giường vươn tay sờ trán Lâm Tuyết, “Bác, bác khẳng định đầu óc cô ấy sẽ không bị hỏng chứ?”

“Sẽ không, trong thuốc đã cho thêm 8 phần thuốc hạ sốt rồi, kiên trì nửa giờ nữa thì sẽ từ từ giảm sốt. Như vậy đi, nếu cháu không yên tâm, thì chuẩn bị khăn mặt, thường xuyên đắp lên trán con bé cũng giúp cơ thể hạ nhiệt .”

Khi Lương Bội Văn và bác sĩ rời đi, bà vẫn chưa yên tâm liền dặn dò cháu mình không được “tái” xâm phạm Lâm Tuyết.

Lương Tuấn Đào không nói gì, hắn nhìn trần nhà: ngay cả vi phạm lần đầu còn không có, nói gì đến “tái” phạm.

**

“Tôi hận anh. Hận anh, hận anh…” Lâm Tuyết vẫn luôn nói mê, nước mắt trong suốt chảy ra từ đôi mắt nhắm chặt, rất thương tâm.

Lương Tuấn Đào không vui, bĩu môi lại bĩu môi.

Trên đời có người đàn ông nào xúi quẩy như hắn không? Lần trước khi muốn cùng cô làm chuyện vợ chồng, thì cô đến “hỉ” rồi đau bụng kèm theo đau dạ dày, hắn tự mình chạy đi mua băng vệ sinh còn pha túi chườm nóng giúp Lâm Tuyết ấm bụng… Tóm lại là bận rộn hầu hạ cô đến hơn nửa đêm.

Lần này thì càng đau buồn hơn, rõ ràng mình không đụng vào Lâm Tuyết, bỗng nhiên còn bị bác giáo huấn một trận lớn khiến hắn trở thành con ma háo sắc biến thái trong mắt nữ quân y đi cùng kia. Ngẫm lại Lương Tuấn Đào đành nén giận.

Đêm nay, đắp khăn giảm nhiệt cho Lâm Tuyết, vất vả đợi ba túi nước biển truyền xong, hắn rút kim ra. Cơn sốt của cô chậm rãi lui đi, không cảm kích hắn thì thôi, miệng chỉ lo nhắc tới người đàn ông đáng chém ngàn đao.

Oán hận căm thù, hận cái rắm ấy! Có cái gì đáng hận? Lương Tuấn Đào cảm thấy việc duy nhất Mạc Sở Hàn làm đúng chính là vứt bỏ Lâm Tuyết, nếu không đêm nay mình đâu có cơ hội ở bên cạnh hầu hạ cô, thuận tiện còn có thể vuốt ve.

Nghĩ đến đây, sắc tâm nổi lên. Bận việc cả tối, giờ hắn cũng nên hưởng chút phúc lợi đi! Nhìn ngọc thể người đẹp trong chăn, yết hầu Lương Tuấn Đào nhấp nhô, dục niệm bốc lên. Hắn thầm nghĩ, cho dù không thể ở trên nhưng có thể sờ mó, hôn hôn một chút.

Tác phong của Lương côn đồ chính là nghĩ đến liền làm ngay, còn làm mạnh mẽ vang dội, hắn lập tức cởi áo tiến vào trong chăn, lồng ngực mạnh mẽ rắn chắc kề sát tấm lưng mềm mại trơn bóng kia, chậm rãi tiếp xúc với làn da nhẵn nhụi, bàn tay to lớn không thành thật đưa về phía trước.

“Sắc lang!” cô gái đang say ngủ đột nhiên cảnh giác thức dậy, Lâm Tuyết lưu loát bắt lấy bàn tay đang dò xét, còn nhéo lên cổ tay hắn

“Oa, móa!” Bị sắc đẹp làm mờ mắt, Lương Tuấn Đào không kịp đề phòng, đáng tiếc đã trúng đòn của cô, con mèo nhỏ hoang dã này ngủ dậy đã không muốn sống nữa!

Tốc độ phản ứng của Lương Tuấn Đào đương nhiên khác người thường, hắn dứt khoát dùng lực đối lực, lật người Lâm Tuyết lại, sau đó cơ thể như ngọn Thái Sơn hùng vĩ đè lên cô cực kì chặt chẽ. Cúi đầu hôn lên miệng vết thương bị cắn, hắn nhẹ nhàng mút vào, muốn để mùi vị của mình bao trùm thay thế hương vị của người đàn ông kia.

Bản năng của động vật giống đực là thích thể hiện, đối với lãnh thổ và vật sở hữu của mình đều muốn đánh dấu ấn kí, dùng cái này để cảnh cáo những kẻ bên ngoài muốn ngấp nghé.

Lâm Tuyết vừa tỉnh, mắt đã trông thấy một màn này, ngược hẳn với bộ dạng khóc lóc thút thít buồn rầu thê lương lúc hôn mê, lúc này cô trợn mắt tức giận nói: “Lưu manh, cút ngay!”

“Nhìn cho rõ đi, anh là chồng em!” Người nào đó cho rằng việc mình đè lên cô là danh chính ngôn thuân nên giọng điệu cũng hùng hồn.

“Lăn xuống!” Đáng tiếc, tâm tình người đẹp không được tốt, cô liền vung lên một cái tát.

Ngoan ngoãn lăn xuống, Lương Tuấn Đào phẫn nộ nghĩ, chờ Lâm Tuyết hết bệnh sẽ tính toán sau! Miệng hắn dụ dỗ cô: “Đừng nóng, nhìn lại xem em thế nào đi. Bệnh còn chưa hết, coi chừng mệt, đừng giằng co vớ vẩn, ngủ đi.”

“Cút!” Con mèo hoang này có lẽ được hắn hầu hạ chăm sóc quá tốt, khí lực khôi phục nhanh như vậy, lại có thể nhất cổ tác khí (1) đẩy hắn ra khỏi ổ chăn ấm áp dễ chịu thơm phức, thừa thắng đuổi hắn xuống giường lớn.

“Cắt!” Thấy Lâm Tuyết ném gối và chăn mỏng cho mình, Lương lão nhị đành phải ngủ trên sô pha.

Trước khi ngủ, hắn nhớ ra một vấn đề quan trọng, liền nói với Lâm Tuyết: “Đợi em khỏi bệnh, anh sẽ nhanh chóng làm em mang thai, mau ngoan ngoãn ngủ đi, đừng thèm muốn mang thai như người ta.”

Giằng co đến nửa đêm, Lương Tuấn Đào thật mệt mỏi, nói xong những lời này, hắn rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Lâm Tuyết lại không buồn ngủ. Trong bóng đêm, cô mở to mắt, lời của Lương Tuấn Đào vẫn quanh quẩn bên tai khiến cô không khỏi nhớ tới câu nói kia của Mạc Sở Hàn: Thư Khả có bầu!

“Tuyết, đời này anh chỉ để em sinh con cho anh, nếu vi phạm lời thề này sẽ bị trời chu đất diệt!”

“Ha ha.” Trong bóng đêm tối tăm, tiếng cười của cô như tiếng khóc thầm, hóa ra lời thề của đàn ông lại rẻ mạt như vậy!

Hắn chẳng những bỏ rơi cô, chẳng những đi ngược lại với lời thề và ước định còn giết chết Vân mẫu cô yêu thương nhất! Mạc Sở Hàn còn muốn tiếp tục giết chóc, cho tới khi giết hết người thân và bạn bè của cô.

Không, cô không thể để hắn tiếp tục kiêu ngạo tùy tiện, không thể tiếp tục bị động chịu đựng tất cả những thương tổn hắn gây ra cho mình! Lâm Tuyết muốn phản kích, cô muốn Mạc Sở Hàn phải trả giá xứng đáng cho sự bạc tình và lãnh khốc của hắn.

 

Vết rách trên môi khiến Lâm Tuyết không dám gặp ai ba ngày liền, ba ngày sau, cô muốn tham dự lễ tang của Vân mẫu. Cũng may, vết thương đã gần như đã khỏi hẳn, không nhìn kĩ thì không thấy được.

Suốt quá trình quàn linh cữu và mai táng, Lâm Tuyết mặc bộ quần áo trắng thuần khiết, cài hoa nhỏ màu trắng, cô ngước nhìn di ảnh treo cao cao, tâm tình đau thương kịch liệt.

Trên đời này còn có mấy người thực sự yêu thương cô đây? Càng ngày càng ít, càng ngày càng ít!

Nghi thức mới diễn ra một nửa, đột nhiên Lâm Tuyết nhận được tin Hứa Tĩnh Dao bị bệnh nặng, trực giác cô mách bảo là Mạc Sở Hàn bắt đầu xuống tay với Lâm gia, Lâm Tuyết gần như hoảng sợ, thất thố chạy ngay về nhà. Mặc dù cô từng thề, bước ra khỏi cánh cửa này cho dù chết ở bên ngoài cũng không về, nhưng vì Hứa Tĩnh Dao, Lâm Tuyết vẫn trở lại.

Biệt thự Lâm gia nằm biệt lập rộng rãi mà hoa lệ, không chút nào nhận ra mỗi ngày lại càng sa sút. Mỗi người Lâm gia đều mạnh như rồng hổ, trước đây chưa lâu còn sợ hãi không chịu nổi một ngày tuyệt vọng, nay dường như đã tiêu tan biến mất.

Rất nhanh, Lâm Tuyết đã thấy Hứa Tĩnh Dao. Mặt mày bà hớn hở, bộ dáng có chỗ nào lâm trọng bệnh đây?

Đối mặt với ánh mắt chất vấn của cô, Hứa Tĩnh Dao kéo tay giải thích: “Con cuối cùng cũng không chịu trở về, cha con nhớ con, không còn cách nào khác đành phải đưa ra hạ sách này.”

Đau lòng một hồi, Lâm Tuyết tránh tay bà, giọng nói u lãnh: “Con hi vọng mẹ đừng nói mấy lời dối trá khách sáo nữa, chẳng nhẽ giữa chúng ta còn cần những thứ ấy sao?”

Biết cô tính tình lạnh nhạt, Hứa Tĩnh Dao cũng không dám khinh suất, vội vàng nở nụ cười nói: “Việc con và Lương nhị thiếu đăng kí kết hôn đều truyền khắp thành phố, Lâm gia chúng ta cũng tốt lên nhiều. Ba con muốn đưa chị con vào Lương gia, nhà bọn họ không phải còn có đại thiếu gia ngồi xe lăn sao …”

Hóa ra đây mới là mục đích chính. Lâm Tuyết quả thực không biết nên khóc hay nên cười , một lúc sau cô mới thành thật nói: “Lương Thiên Dật là một nam nhân quái gở kiêu ngạo, hắn sẽ không thích Lâm Á Linh, đi cũng chỉ tự làm mình mất mặt.”

“Sao cô biết hắn sẽ không thích tôi?” Một giọng nói bất mãn lanh lảnh vang lên, Lâm Á Linh trang điểm nồng đậm xuất hiện.

Cô ta một đầu tóc quăn lượn sóng màu rượu đỏ, khuyên tai lớn khoa trương, môi đỏ mọng khêu gợi ướt át, mặc váy ren đang thịnh hành, chiếc váy đen bó sát người ôm lấy cái mông vểnh lên, lộ ra hai chân thon dài trong tất đen, vóc dáng nóng bỏng, thân thể lả lơi. Theo lời của Lâm Thông là rất có tiềm chất làm nữ lang quốc tế.

Lâm Á Linh lắc lắc mái tóc xoăn cuộn sóng, mày liễu giương cao, cô ta vẫn như trước đây, dùng thái độ vênh váo tự đắc liếc nhìn đứa em gái cùng cha khác mẹ với mình, nhưng lại đố kị không cam tâm. :“Bàn về dáng người, về dung mạo, về tài ăn nói, tôi có gì kém cô? Chẳng qua là vận may của cô tốt chút thôi, Lương nhị thiếu gặp cô trước ,chứ nếu gặp tôi trước, khẳng định hắn sẽ không cần cô!”

Lâm Tuyết hờ hững nhìn Lâm Á Linh, cô không nói lời nào.

Từ nhỏ đến lớn, đối với sự khiêu khích bắt nạt của anh em Lâm gia, Lâm Tuyết thân đơn lực yếu, cô đa phần đối kháng bằng thái độ thờ ơ và im lặng, cái này cũng đã trở thành thói quen.

Hứa Tĩnh Dao nhịn không được, nói: “Ngày đó dì đưa Lâm Tuyết tới Lương gia, con rất khinh thường, còn nói khẳng định con bé sẽ bị đuổi ra.”

“A, cô ta chưa được Lương gia chính thức thừa nhận, bà đã nịnh bợ không kịp rồi! Có bản lĩnh thì bà bảo cô ta ngay bây giờ đưa bà vào Lương gia đi, bà chủ Lương đồng ý cho bà vào mới là lạ. Không biết làm thế nào đụng phải cứt chó, bò được lên giường Lương nhị thiếu, còn biến mình thành Lương thiếu phu nhân. Nói cho cô biết, chỉ có Lâm gia mới là nhà cô, hai con mắt đừng chỉ nhìn lên trên trông chờ, coi chừng cửa Lương gia cao quá, rơi xuống liền ngã chết!”

Lâm Á Linh chua ngoa thành quen, thường ngày không để Hứa Tĩnh Dao vào mắt, đối xử với Lâm Tuyết càng như với nô bộc, không đánh thì mắng, hiện tại thấy cô rời Lâm gia gả vào Lương gia, thoát khỏi sự khống chế của mình, Lâm Á Linh hết sức bất bình, thừa dịp Lâm Tuyết về nhà mẹ đẻ, phát tiết ra hết toàn bộ tà hỏa.

“Khụ!” Lâm Văn Bác run rẩy chống trượng, ông ta được con trai Lâm Thông dìu vào phòng khách. Giống như không nghe thấy những lời mắng mỏ chua ngoa giễu cợt của Lâm Á Linh, Lâm Văn Bác ôn hòa nói với Lâm Tuyết: “Trở về khi nào vậy? Mau tới đây ngồi đi. Chị Trương, mang trà lên cho Tam tiểu thư.”

Lâm Tuyết vẫn như cũ đứng bất động ở đó, ánh mặt cô không đặt trên bất cứ ai trong Lâm gia, cô lập tức nhìn Hứa Tĩnh Dao nói: “Con hi vọng chuyện như thế này sẽ không phát sinh lần nữa, mẹ là người khôn ngoan, hẳn là hiểu được con sói trong chuyện xưa thế nào. Tự mình giải quyết cho tốt. Con đi đây.”

Hứa Tĩnh Dao xấu hổ không chịu nổi, biết Lâm Tuyết đã nổi giận, bà muốn giải thích vài câu nhưng lại ngại Lâm Văn Bác và anh em Lâm gia, chỉ có thể thở dài xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!