Bên giường há lại để cho người khác ngủ say? Lương Tuấn Đào anh cũng coi như là người rộng lượng, chứa chấp được cô nhóc này ngủ bên cạnh. Làm ra nhượng bộ và thỏa hiệp lớn như vậy, nếu như tối nay cô nhóc này còn không biết điều cứ nhất định độc chiếm vợ anh, vậy Lương nhị thiếu anh sẽ không khách khí nữa!
Khi Lương Tuấn Đào đi đơn vị, Lâm Tuyết vốn định đi theo, dù sao từ sau khi trở lại cô vẫn chưa trở lại đơn vị, hơi không nói được. Nhưng Mộng Mộng trừ cô ra ai cũng không nhận, một tấc cũng không rời kề cận cô, ngay cả làm người mẫu cho Lương Thiên Dật cũng muốn cô cùng làm bạn, cô chỉ đành phải tạm thời cùng Mộng Mộng ở lại trong nhà.
Cũng may chuyện ở đơn vị đều có Lương Tuấn Đào giải quyết thay cô, cô tin tưởng có anh để ý, đơn vị sẽ thông cảm cho cô người phụ nữ có thai nhất thời bất tiện. Ngay cả chuyện Lương Tuấn Đào nửa đường chạy về cũng không truy cứu, chuyện nhỏ của cô, những người lãnh đạo cũng sẽ không tính toán gì với cô thôi.
Cô định chờ hết thời gian bận rộn này, Mộng Mộng thích ứng với hoàn cảnh nơi này yên ổn lại, cô sẽ quay lại đơn vị tiếp tục công việc!
Lý tưởng rất tốt đẹp, thực tế rất gian nan, khi cô bước vào vùng trời đơn vị mới biết được tất cả đều là mơ tưởng của riêng cô (đây là nói sau).
Sắc trời sáng sớm hơi âm u, đến hơn mười giờ lại mưa phùn rả rích. Vốn định để Mộng Mộng xuống vườn hoa làm người mẫu, dụ dỗ Lương Thiên Dật xuống lầu di chuyển một chút, có tác dụng trợ giúp khôi phục tâm tình, nhưng kế hoạch lại rơi vào khoảng không.
Lâm Tuyết để nữ giúp việc vào vườn hoa cắt hoa cỏ mới mẻ, tự tay đan vòng hoa và vòng tay, đeo vòng hoa vòng tay dính mưa này lên đầu và lên cổ tay Mộng Mộng, cô gái nhỏ xinh đẹp có thể dùng như hoa thêm gấm để hình dung.
Lương Thiên Dật thích nhất kiểu cô gái lolita hồn nhiên như thiên sứ (Vân Đóa chính là kiểu này), gương mặt tuấn tú từ từ có nụ cười, nhiều hứng thú vẽ Mộng Mộng, còn khen cô bé xinh đẹp.
Nhận được khích lệ, Mộng Mộng rất vui vẻ, khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp đỏ bừng, mắt to đen bóng sáng long lanh, quả thật hấp dẫn tâm hồn người ta.
“Mộng Mộng có gien tiểu mỹ nhân, trưởng thành nhất định có sắc đẹp tuyệt trần!” Lâm Tuyết không khỏi thở dài nói.
“Vẻ đẹp của con bé mấu chốt ở chỗ hồn nhiên, giống như thiên sứ!” Lương Thiên Dật vừa vẽ vừa đánh giá.
Lâm Tuyết thấy tâm tình Lương Thiên Dật không tệ, liền nhân cơ hội khuyên nhủ: “Chờ khí trời tốt lên, chúng ta cùng nhau xuống lầu ra vườn hoa vẽ cô bé có được không?”
“Được!” Lương Thiên Dật gật đầu, vẻ mặt giọng nói đều rất bình thản.
Thấy Lương Thiên Dật không hề rối rắm khổ sở phiền não nữa, Lâm Tuyết mừng cho anh từ trong đáy lòng, cảm thấy chỉ cần kiên trì một khoảng thời gian, tin tưởng anh nhất định có thể đi ra từ trong bóng ma thất tình.
Nữ giúp việc tiểu Hương đẩy cửa đi vào, nói: “Thiếu phu nhân, đại tiểu thư nhà họ Lý tìm cô!”
Lý Văn San? Lâm Tuyết ngây ngốc, không biết tại sao đối phương lại tìm mình, đứng dậy, định xuống lầu xem một chút.
“Để cho cô ta lên đây đi!” Lương Thiên Dật đột nhiên ngẩng đầu lên nói.
Khó có được Lương Thiên Dật chủ động yêu cầu gặp khách, đây chính là kỳ tích ngày thường chưa từng có. Lâm Tuyết cho rằng anh ấy một mình buồn chán rồi, nên muốn nói chuyện với khách, nào nghĩ đến tâm tư của đàn ông có lúc còn kỳ quái khó hiểu hơn phụ nữ.
“Được!” Lâm Tuyết thấy dáng vẻ Lương Thiên Dật rất có hứng thú, không đành lòng làm anh mất hứng, quay đầu nói với tiểu Hương, “Mời Lý đại tiểu thư lên đây đi!”
Đợi đến sau khi Lý Văn San đi vào phòng vẽ tranh, Lâm Tuyết rốt cuộc hiểu rõ, vì sao Lương Thiên Dật muốn gặp cô ta.
“Lâm Tuyết, mày tiểu yêu tinh không biết tự trọng này!” Lý Văn San vừa vào cửa đã có khí thế hung hăng, dáng vẻ khởi binh hỏi tội.
Nhiều ngày không gặp, không ngờ Lý đại tiểu thư đã tức thành dáng vẻ tính tình này, Lâm Tuyết sa sầm mặt, lạnh lùng nói: “Lý đại tiểu thư đã vài ngày không đánh răng rồi hả? Sao mồm thối như vậy!”Hai tay Lý Văn San chống nạnh, mắng: “Mày bớt giả vờ không biết đi cho tao! Rốt cuộc đã quyến rũ Vân Thư Hoa đi đâu rồi? Nếu không giải thích rõ ràng cho tao, hôm nay tao với mày không xong!”
Lâm Tuyết rất kỳ quái, Vân Thư Hoa không thấy lại chạy tới chỗ cô đòi người? Là thấy cô quá dễ bắt nạt hay đầu óc Lý Văn San bị cái gì kích thích. “Đừng coi mình là con gái của Tướng quân Lý, mở miệng nói bậy cẩn thận tôi kiện cô phỉ báng!”
“Phỉ báng mày sao? Phỉ báng mày sao?” Lý Văn San giẫm nền nhà vang lên cộp cộp, dáng vẻ tóc tai bù xù ngược lại xem ra rất phù hợp với hình tượng bị chồng ruồng bỏ, “Nếu không phải do mày quyến rũ anh ấy, sao anh ấy có thể âm thầm mang theo em gái mình chạy trốn không còn bóng dáng!”
Vân Thư Hoa mang theo Vân Đóa chạy đi? Tin tức này ngược lại thật sự khiến Lâm Tuyết giật mình! Nhìn gương mặt tuấn tú lạnh lùng sa sầm của Lương Thiên Dật, cô mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Khó trách lúc cô trở lại thì cảm xúc của Lương Thiên Dật ác liệt như vậy, thì ra không phải Vân Đóa không chịu tới thăm anh, mà Vân Thư Hoa trực tiếp không tiếng động mang cô ấy đi.
“Mày nói đi! Giấu anh ấy ở đâu rồi hả?” Thấy hồi lâu Lâm Tuyết không nói gì, còn tưởng rằng cô đuối lý! Lý Văn San không kiềm chế được cơn nóng giận, túm lấy cô, dùng sức lay, “Con đê tiện, kết hôn rồi cũng không yên phận, tại sao còn giành Thư Hoa với tao! Trả anh ấy cho tao! Trả anh ấy cho tao!”
“Dừng tay!” Lương Thiên Dật vội tới trước ngăn cản, “Lâm Tuyết mang thai, cô mau buông cô ấy ra!”
“Mang thai?” Lý Văn San cười gằn, “Con đê tiện, bây giờ mày rất hả hê sao! Tao để cho mày hài lòng!”
Lý Văn San giở trò xấu hung hăng đẩy Lâm Tuyết, muốn đẩy ngã cô xuống đất. Ai ngờ cô gái nhìn như nhu nhược lại là trong bông có kim, cô ta đưa tay không đợi dùng sức, đã bị Lâm Tuyết trở tay vặn chặt cổ tay cô ta, mượn lực chống lực, ngược lại làm cô ta té lăn trên đất.
“A! Ôi!” Lý Văn San đau đến hô hoán lên, ngửa mặt nằm trên sàn nhà, nhất thời giãy giụa không dậy nổi, căm giận kêu la, “Con đê tiện, mày dám đánh tao!”
Mộng Mộng đi tới, mặc dù dì nằm dưới đất trước mặt nhìn hết sức hung hãn, nhưng vẫn dũng cảm nói rõ sự thật vì Lâm Tuyết: “Dì, là dì ra tay đánh mẹ Lâm Tuyết trước!”
“Mày là con nhóc điên từ đâu tới? Lâm Tuyết nhiều thêm một đứa con gái riêng từ khi nào!” Lý Văn San khó khăn giãy giụa đứng dậy, thẹn quá thành giận đưa tay chuẩn bị đánh Mộng Mộng.
Lâm Tuyết bảo vệ Mộng Mộng ở trong ngực, tròng mắt lạnh lùng giống như băng sương bắn về phía người phụ nữ hung hãn cay cú này, “Mày cứ thử ra tay với con bé xem!
Bàn tay đưa ra cứ khựng lại giữa chừng như vậy, không biết vì sao, khi đối mặt với người phụ nữ nhìn như nhu nhược này, Lý Văn San có sợ hãi theo bản năng, lại không dám dễ dàng lỗ mãng.
Rất nhanh, Lưu Mỹ Quân nghe tiếng mang theo người chạy đến, hùng hùng hổ hổ, sau khi nhìn thấy Lý Văn San thì lớn tiếng chất vấn: “Lý đại tiểu thư chạy đến nhà chúng tôi là đặc biệt tới tìm phiền toái sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!