Sau khi Mặc Hàn Viễn cũng đã rời đi,trong người Cố Khải Liêm ngứa ngáy vô cùng, cảm giác khó chịu tràn đến.Mẹ nó,điên mất!
Cố Khải Liêm quyết định làm việc điên rồ, anh mặc lại bộ quần áo,mà nằm lên sofa. Anh gọi Bội Sam vào mặc kệ là cô đã ngủ hay chưa.
" Bội Sam? Lâm Bội Sam đâu? Em vào đây cho tôi."
Lâm Bội Sam cô nghe tiếng Anh gọi lật đật chạy vào thì thấy được hiện trường sau trận làm tình.D* m dịch cùng t* nh dịch cứ vung vẩy trên sàn nhà cô thấy rất rõ nhưng thứ đó, chỉ.. chỉ có sung sướng mới có được những thứ này, cậu chủ vậy mà tìm kiếm sung sướng từ người đàn bà xa lạ, cũng không muốn nhìn cô lấy một lần. Bên này cô chỉ đổi lại toàn đau đớn xác thịt.
Thấy Bội Sam cô đứng như trời trồng,anh gắng che lấp đi những khó chịu trong người, gương mặt lạnh mà nói.
" Em không biết dọn à?Ha?Là sợ dơ bẩn chứ gì"
Bội Sam cô im lặng một lúc rồi cất tiếng nói nhỏ xíu.
" Dạ em...em dọn ạ"
Trong đêm đen, không khí hoàn toàn tĩnh lặng, dù cô có nói nhỏ, thì anh cũng nghe rất rõ ràng,cô vậy mà không phủ nhận câu dơ bẩn của anh.
Cố Khải Liêm anh cũng mặc kệ tất thẩy, mà nằm nhìn các hoạt động của cô.Lâm Bội Sam nén nước mắt, cô mệt mỏi lâu chửi nhưng cứ d* m tà kia, những chất lỏng tượng trưng cho giao hoan.Bội Sam cô từng mong có thể như thế này với anh, đáng tiếc anh lại ghê tởm người như cô.Xong việc cô vừa mở cửa ra khỏi phòng...
Bất ngờ hai cánh tay vòng trước eo của cô.Cô bất ngờ mà đứng bất động.Câu nói được nhỏ giọng mà nói ra.
" Em muốn đi đâu hả?"
Bầu không khí lạnh như tờ giấy trắng không một tiếng động.
" Tôi...tôi khó chịu quá."
Lúc này cô mới hoảng hốt mà quay đầu.
" Anh...cậu cậu chủ khó chịu ở đâu ạ? Cậu say rồi để em đi pha cho cậu cốc chanh mật ong giải rượu ạ." Bội Sam sợ anh say, cảm lạnh đến ngã bệnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau trong màn đêm u tối vậy mà họ lại nhìn rõ mặt nhau thông qua đèn ngủ nhỏ xíu chập chờn.Trong đầu Cố Khải Liêm bây giờ thật sự mong chờ Bội Sam sẽ hỏi anh đã làm gì? Cô gái kia là ai? Nhưng vậy mà cô...
" Tôi khó chịu...tôi muốn em."
Cố Khải Liêm cởi chiếc áo sơ mi cũng chiếc khăn quấn dưới thân mình ra.Tay anh bắt đầu mò mẫn với chiếc áo phông của cô,cô đã thoát y.
Bội Sam bất ngờ trước những hành động nhanh chóng của anh.
" Cậu...cậu chủ? Em...em là Bội Sam!"
Cố Khải Liêm nghe gọi là trong lòng ngứa ngáy không thôi, cảm xúc bắt đầu mãnh liệt hơn.Khải Liêm thở gấp,giọng ồ ồ trầm lặng.
" Tôi không say...Tôi biết đó là em."
" Cho tôi... được không?"
Lâm Bội Sam nghĩ từ ngày đến căn nhà này và được gặp anh,Lâm Bội Sam đã là của anh rồi.
Chưa để Bội Sam trả lời,Cố Khải Liêm bế cô lên giường,anh lấy cả hai tay xoa đều từ trên xuống tất cả không sót một cm nào trên th* xác cô.
Đến vùng tam giác anh nhẹ nhàng mà hít hà như nó là thuốc của mình vậy.Bội Sam nhảy cảm mà...A a a!
Chật! Anh cảm nhận được mà vuốt ve "Vào nhé?" Anh vừa hỏi, vừa ra lệnh cùng lúc gấp gáp đem c*c đâm vào sâu, cúi mặt xuống hôn môi bịt miệng cô lại
" Ha...a...ha ha...a a! Đau...dừng lại...a cậu chủ...rút..ra..A!"
" Em..em còn chê tôi dơ không hả? Còn dám giận dỗi với tôi hả? Ch*ch cết em.Ch*ch em đến khóc."
Lâm Bội Sam bây giờ toàn tiếng ong ve ve không nghe được những lời anh nói,đầu cô bây giờ đều là mơ hồ, nó đến quá nhanh cô như đang trên mây vậy.
" Ưm...cậu chủ...mạnh..ha ha...mạnh quáaa..a"
" Lo^n em kẹp chặt quá! Tôi sẽ thương em, làm em sướng.Bội Sam ngoan...ngoan nhé.Ngon quá lo^ n ăn ngon,núm v^ cũng ngon.Ưm thoải mái...thật.Tôi làm em sướng mà..Sao nào?"
Hai người say sưa nuốt nước miếng lẫn nhau càng kịch liệt,bên dưới tần suất luân động càng ngày càng nhanh, khoái cảm làm t* nh tràn khắp căn phòng,linh hồn muốn xuất ra khỏi thể xác.
" A!a a a! Anh Khải Liêm...từ...mạnh quá...,thật...a sướng ha. a! Em muốn.... tiết...dừng đ*m d* m."
Âm hạch mẫn cảm bị túi trứng to lớn đ*m sướng mà bắn ra,phun lên bụng anh dấu vết mờ ám.
" Chơi em sướng lắm đứng không hả? Tôi thương em như vậy mà.. mà em dám...Hừ! Để xem tôi có ch* ch cết em không? Dám ở trường cười nói với tên khác sao? Tên đó có chơi em sưng đến vậy không?...Em nói đi, để tôi gọi tên đó tới, nhìn em phát d*m dưới người tôi...cơ thể em thành thục dưới tôi như thế nào?"
Bội Sam cô khóc rồi,tại sao anh lại có thể nói cô như vậy.
" A a a! Ha..a! Không muốn bị... nhìn thấy a...a anh...cậu...dừng...!