Sở Thiên Hoài có thể phớt lờ Lý Kiến Hoa, nhưng anh không thể phớt lờ Lý Nguyệt Mai, nếu không về nhà, anh nhất định sẽ không thể sống yên ổn.
Anh đặt muỗng xuống, ngẩng đầu lên nói: “Không phải tôi vừa nói rồi sao, sáng nay tôi đã chữa khỏi bệnh cho chủ tịch Quảng ở Tế Sinh Đường”.
Ánh mắt Lý Văn Hóa lóe lên, lớn tiếng nói: “Cậu ta mỗi ngày làm điều dưỡng ở bệnh viện, nhất định đã xem qua hồ sơ bệnh án tương tự, cho nên cậu ta mới mèo mù vớ được cá rán, gặp may mà thôi”.
“Chắc chắn là như vậy”.
“Đúng vậy, cậu ta chỉ là một đứa con rể vô dụng tới cửa mà thôi, làm sao biết chữa bệnh được chứ?”
Mọi người sôi nổi phụ họa, lời giải thích này mới phù hợp với hình tượng kẻ vô dụng của Sở Thiên Hoài trong lòng bọn họ.
Sở Thiên Hoài cười nhạo một tiếng, lười giải thích thêm cái gì.
Lý Văn Hóa nghiêng đầu nhìn Sở Thiên Hoài, bĩu môi nói: “Em rể, tôi khuyên cậu đừng tự mãn, chỉ là một ân huệ nhỏ thôi, sau này còn không biết chủ tịch Quảng có nhận ra cậu hay không kìa”.
“Đúng vậy”. Triệu Na cười lạnh nói: “Chỉ là tôi không thể chịu nổi có người nào đó ra vẻ tiểu nhân đắc chí”.
Nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Lý Văn Học, Lý Quốc Lương nói: “Sở Thiên Hoài, cậu đi nói với chủ tịch Quảng một tiếng, đừng để ảnh hưởng đến công việc của Văn Học”.
“Đúng rồi, cậu đi tìm chủ tịch Quảng ngay đi”.
Lý Kiến Hoa chỉ vào Sở Thiên Hoài, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Bảo cô ta đề bạt Văn Học một chút nữa, chỉ có một chút ân huệ này, theo thời gian sẽ phai nhạt, hiện tại nên dùng đi”.
Sở Thiên Hoài thực sự giật mình trước sự vô liêm sỉ của bọn họ, lập tức cười lạnh nói: “Vậy tôi nên nhanh chóng nhờ chủ tịch Quảng giúp mình một việc gì đó, tại sao tôi phải dùng ân huệ này để dùng cho Lý Văn Học?”
Lý Kiến Hoa tức giận nói: “Cậu có thể tự giác một chút được không? Ân huệ này cho một tên vô dụng như cậu thì có ích lợi gì? Chỉ khi sử dụng cho Văn Học, nó mới có thể đạt được giá trị lớn nhất”.
Triệu Na phụ họa nói: “Đúng vậy, chẳng lẽ bảo chủ tịch Quảng sắp xếp cho cậu đến tập đoàn Thiên Kiêu xin ăn sao?”
Lý Văn Hóa nói: “Em rể, mọi người nói đúng, dùng ân huệ này cho cậu đúng thật là lãng phí, nếu dùng cho Văn Học, sau này Văn Học thăng chức nhanh, chẳng lẽ còn có thể đối xử tệ với cậu sao?”
Lý Văn Học mong đợi nhìn Sở Thiên Hoài, cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Sở Thiên Hoài bình tĩnh nói: “Không phải anh vừa mới nói rồi sao? Chỉ là ân huệ nhỏ mà thôi, trước mặt chủ tịch Quảng, tôi cũng không có mặt mũi lớn như vậy đâu”.
“Mọi người nói chuyện đàng hoàng với cậu đã là coi trọng cậu rồi, đừng có mà không biết điều”. Lý Quốc Lương giận dữ gầm lên rồi nói với Lý Nguyệt Mai: “Dạy dỗ cái tên bất lực nhà con cho tốt đi kìa”.
Lý Nguyệt Mai cười khổ nói: “Có lẽ cậu ta thực sự không có quyền nói chuyện này trước mặt chủ tịch Quảng đâu”.
“Đủ lông đủ cánh rồi, tôi dạy không được cô nữa nhỉ”.
Lý Quốc Lương hừ lạnh một tiếng, tức giận đứng dậy đi ra ngoài.
“Bố, bố đừng tức giận có hại cho sức khỏe”.
Lý Kiến Thiết và Lý Kiến Hoa vội vàng đuổi theo.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!