Mạc Hân Vy rời khỏi nhà họ Mạc, cô bắt xe trở về chung cư của mình. Cô lấy chìa khóa mở cửa bước vào bên trong, mệt mỏi ngồi xuống sofa. Mẹ cô mất từ khi cô chỉ con là một cô bé, cô chỉ còn một mình Mạc Phong là người thân, dù cô có căm hận ông như thế nào đi chăng nữa thì ông cũng là ba cô, cô không thể trơ mắt nhìn sự nghiệp cả đời ông tiêu tan, nhìn ông ở tuổi xế chiều còn phải gồng gánh mọi chuyện.
“ Con phải làm sao đây mẹ ơi? Con gái của mẹ lại nhớ mẹ rồi. Những lúc như thế này con chỉ ước có mẹ ở bên cạnh, được làm nũng với mẹ, mệt mỏi có mẹ để dựa vào, khóc có mẹ để vỗ về.”
“Con rất giận ông ấy, nhưng nhìn thấy ông ấy như vậy con không đành lòng mẹ ơi. Con phải làm sao mới đúng đây mẹ ơi...”
Mạc Hân Vy ôm mặt khóc nức nở, đầu óc cô lúc này không thể suy nghĩ được gì nữa. Cả đêm cô cứ trằn trọc, cô lăn qua lăn lại trên chiếc giường, cô cứ suy nghĩ rồi lại khóc đến khi cơ thể đã mệt mỏi thì chìm vào giấc ngủ. Đã nhiều năm như vậy, cô đã tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ. Nhưng dù có mạnh mẽ đến đâu thì đến cuối cùng cô cũng chỉ là một đứa con gái, chỉ khi ở một mình, cô mới cho phép bản thân được yếu đuối.
Sáng hôm sau, cô lê tấm thân mệt mỏi trở dậy vào nhà vệ sinh, vệ sinh cá nhân, điều chỉnh lại tâm trạng rồi chuẩn bị đi làm. Dù bản thân hôm trước có khóc lóc đau khổ như thế nào thì sáng hôm sau cô vẫn phải tươi tỉnh, Mạc Hân Vy không cho phép bản thân đem dáng vẻ ấy đi làm.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho bà ta. Thấy cô gọi đến, bà ta mừng rỡ, vội vàng nhấc máy.
- Alo.
- Là tôi, Mạc Hân Vy.
- Dì biết. Có chuyện gì không con?
- Chuyện hôm qua, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi đồng ý.
- Hân Vy cảm ơn con. Dì cảm ơn con nhiều lắm.
- Không cần. 𝑻r𝓊𝙮ệ𝗇 chí𝗇h ở _ 𝑻R𝖴M𝑻R𝖴𝗬Ệ 𝑵﹒𝗩𝗇 _
Nói xong những lời bản thân cần nói rồi cô tắt máy, cô không muốn tiếp tục nghe bà ta nói tiếp. Cô cầm lấy túi xách đến công ty.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Mạc Hân Vy, nhà họ Mạc cũng nhanh chóng ngỏ ý muốn liên hôn với nhà họ Hoắc. Hoắc phu nhân nhìn chăm chú vào gương mặt của cô, bà nhìn cô rất quen mắt nhưng chẳng thể nghĩ ra. Nhưng rồi bà bị dáng vẻ có phần kiên cường kia của cô thu hút, bà gật đầu vui vẻ đồng ý mối hôn sự này.
Hôn lễ của cả hai cũng nhanh chóng diễn ra ngay sau đó. Mạc Hân Vy ngồi trong phòng riêng với chiếc váy cưới trang trọng, lộng lẫy.
Người ta lên xe hoa, được ba mẹ chúc mừng, được sự chính kiến của cả dòng họ. Còn cô cứ như vậy mà khoác lên mình chiếc váy cưới, gương mặt xinh xắn của cô được trang điểm càng tôn lên vẻ đẹp của cô. Cô chẳng biết tương lai sau khi về đó làm vợ anh như thế nào, chẳng biết cuộc sống ra sao nhưng cô luôn tự nhủ rằng bản thân phải thật kiên cường để đối mặt với mọi thứ.
Hôn lễ được nhà họ Hoắc tổ chức rất hoành tráng, ai nhìn vào cũng vô cùng ngưỡng mộ. Mạc Y Sương thấy Hoắc phu nhân yêu thương Mạc Hân Vy như vậy trong lòng đố kỵ, sự ghen ghét nổi lên.
Khách mời đã có mặt đông đủ, họ đều là những doanh nhân có tiếng, là đối tác của nhà họ Hoắc. Mọi người cũng đã có mặt, Hoắc Đình Phong và ông bà Hoắc cũng đã có mặt nhưng Hoắc Minh Thần lại chẳng thấy bóng dáng ở đâu.
Giờ tiến hành hôn lễ đã đến gần nhưng vẫn không thấy con trai đâu, Hoắc phu nhân trong lòng thấp thỏm không yên, bà lấy gọi điện thoại cho anh.
- Hoắc Minh Thần, con làm như vậy là sao đây? Con đã nói với mẹ như thế nào hả?
- Con trai mẹ trước nay chưa từng nuốt lời với ai, đặc biệt là với mẹ lại càng không. Những gì con nói con sẽ làm được. Mẹ không cần phải lo.
- Giờ làm lễ đến gần con còn chưa chịu xuất hiện, con muốn mẹ tức chết có phải không?
Hoắc Minh Thần không trả lời, anh tắt điện thoại. Bà ngồi xuống an ủi cô, dù ngoài miệng luôn tươi cười bảo không sao nhưng trong lòng cô lại có một chút cảm giác tủi thân, cô cũng không hiểu rõ là tại sao.
Không lẽ cô lại bị bỏ rơi một lần nữa, mẹ cô mà cô yêu thương cũng đã bỏ cô mà ra đi, bây giờ ngay cả người chồng trên danh nghĩa của cô cũng đối xử với cô như vậy. Dù có là liên hôn thương mại đi chăng nữa, hôn lễ không có chú rể thật sự khiến Mạc Hân Vy cảm thấy bản thân không được tôn trọng.
Nước mắt như đang trực trào trên khóe mắt rồi rơi xuống khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng của cô. Cánh cửa phòng mở ra, đập vào mắt cô là bóng dáng một người đàn ông to lớn, trên người mặt một bộ vest bảnh bao. Anh bước lại gần về phía cô, đưa tay vén tấm khăn voan lên, lau đi giọt nước mắt trên mặt Mạc Hân Vy, giọng nói trầm ấm của anh vang lên.
- Tôi ở đây.