Mạc Hân Vy tắt điện thoại, thay quần áo, tức tốc đến nơi tổ chức tiệc của Hoắc thị. Đến nơi, khách mời khá đông, cô phải đi một vòng để tìm kiếm bóng dáng anh, cuối cùng cũng đã nhìn thấy.
Thuốc đã ngấm vào bên trong cơ thể, Hoắc Minh Thần cả người bức rức, khó chịu. Mạc Hân Vy nhanh chóng bước đến đỡ anh từ trong tay A Tân. Người anh nóng bừng bừng, trán ướt đẫm mồ hôi.
- Vợ...
Nhìn dáng vẻ khổ sở của anh, Mạc Hân Vy đưa tay ôm chặt cơ thể anh.
- Không sao, em ở đây rồi.
Quản Hân nhìn thấy Mạc Hân Vy đến, kế hoạch của cô thất bại, hai tay cô ta bấu chặt, hùng hổ quát Mạc Hân Vy.
- Mạc Hân Vy, cô đến đây làm gì hả?
Mạc Hân Vy không để tâm đến lời của cô ta, giọng nhỏ nhẹ nói với Hoắc Minh Thần.
- Em đưa anh ra khỏi đây nhé.
Thấy Mạc Hân Vy định đưa anh rời khỏi, Quản Hân như phát điên lên.
- Cô đứng lại đó, cô không được đưa anh ấy đi. Anh ấy là của tôi, của tôi cô nghe rõ không hả?
Mạc Hân Vy nghe những lời Quản Hân nói liền nở một nụ cười khinh bỉ.
- Của cô sao? Vậy năm đó ai là kẻ phản bội anh ấy để chạy theo nhân tình, chắc không phải là cô Hân đâu nhỉ?
- Cô im miệng.
- Tại sao tôi phải im? Sao, không dám nhận những gì mình đã làm à?
- Mạc Hân Vy, cô nói láo.
Quản Hân như không giữ được bình tĩnh nữa. Trái lại, Mạc Hân Vy rất bình tĩnh, điềm nhiên đáp.
- Cô Hân này, cô có biết vì sao máy tính không cho phép đổi mật khẩu mới trùng với mật khẩu cũ không? Vì chỉ có kẻ ngu mới cho phép bản thân lặp lại sai lầm lần nữa. Cho nên, cô Hân à, đừng trơ trẽn mà ở đây ve vãn chồng tôi. Anh ấy không ngu ngốc đến mức đâm đầu vào cô lần nữa.
Dứt lời, Mạc Hân Vy quay sang Hoắc Minh Thần.
- Chồng, anh nói cho cô ấy biết, anh là của ai, hửm?
- Của vợ.
- Còn cô ấy?
- Người dưng.
Mạc Hân Vy đưa tay xoa xoa đầu anh, giọng trầm ấm.
- Ngoan.
Mạc Hân Vy đưa Hoắc Minh Thần rời khỏi, cả người anh sắp không kiềm chế nổi được nữa.
- Vợ...anh không chịu được nữa, anh khó chịu...
- Em đưa anh về nhà đã nhé.
- Không được, anh thật sự không chịu được nữa. Anh muốn...vợ giúp anh.
Mạc Hân Vy đưa anh về phòng nghỉ của anh. Cánh cửa vừa khép lại, Hoắc Minh Thần lao vào cô, anh mạnh bạo hôn lên đôi môi của cô, không ngừng làm càn trong khoang miệng nhỏ bé của cô.
Bấy nhiêu đó không đủ làm anh thỏa mãn, anh bế cô về phía giường. Anh gấp gáp đưa tay cởi quần áo trên người của cả hai, đưa tay xé toạt chiếc vay của cô, không ngừng vuốt ve cơ thể cô.
Hoắc Minh Thần giữ lại một chút lý trí cuối cùng để cùng cô dạo đầu, anh sợ cô sẽ đau, anh đưa tay mơn trớn đôi gò bồng của cô, rồi dần chuyển tay dưới phía dưới.
- Ưm...chồng...
- Anh vào trong nhé, anh không nhịn được nữa.
Hoắc Minh Thần hạ thấp cơ thể, chậm vào đưa vào trong cơ thể cô, từ từ chuyển động bên trong cơ thể cô. Tiếng rên yêu kiều của cô vang vọng khắp căn phòng.
- Thần...
- Hửm?
- Chậm lại...ưm...
Hoắc Minh Thần nâng người cô ngồi dậy, anh nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống, tư thế này khiến anh đi sâu vào bên trong cơ thể cô. Mỗi lần anh cử động đều chạm đến nơi sâu nhất của cô.
- Sâu quá...
- Ngoan, em động đi.
Mạc Hân Vy vô thức lắc đầu.
- Em...em không biết.
- Anh dạy em, nhé?
Hoắc Minh Thần nằm xuống, đỡ cô nằm lên trên cơ thể to lớn của anh. Mạc Hân Vy ngại ngùng đưa mặt rúc vào vòm ngực rắn chắn của anh. Anh nâng mặt cô lên, không cho cô né tránh.
- Ngoan, em di chuyển đi.
Mạc Hân Vy từ từ làm theo lời anh nói, cô nhìn rõ từng biểu cảm trên gương mặt của anh khiến cô xấu hổ lại càng thêm xấu hổ.
- Như thế này sao?
- Đúng, em giỏi lắm. Anh rất thích....ưm...
Hoắc Minh Thần rên lên một tiếng thỏa mãn. Mạc Hân Vy từ từ tháo bỏ nét ngại ngùng trên gương mặt, cô nhịp nhàng di chuyển trên cơ thể anh, mỗi lúc một nhanh hơn.
- Vy, em tính làm càn trên người anh hửm?
- Không phải anh rất thích sao?
Hoắc Minh Thần nhanh chóng lật người, cơ thể Mạc Hân Vy nằm trọn dưới thân anh, nhanh chóng di chuyển trên người cô. Dưới tác dụng của thuốc, Hoắc Minh Thần càng trở nên hăng say, như muốn trút hết những ham muốn của bản thân lên người cô.
Sau hàng giờ liền miệt mài trong cơ thể cô, cuối cùng anh cũng đã thỏa mãn, phóng thích mầm mống vào bên trong cô. Mạc Hân Vy như bị anh rút hết sức lực, cô nằm lăn ra giường, chìm vào giấc ngủ. Anh hôn lên trán ướt đẫm mồ hôi của cô, giọng thủ thỉ vào bên tai.
- Vợ...cảm ơn em.
- Anh yêu em chết mất.
Hoắc Minh Thần vào nhà vệ sinh lấy khăn lau sạch cơ thể cô rồi mới trở lại giường, ôm cô ngủ.
Sáng hôm sau, cả người cô như muốn gãy làm đôi, cô trừng mắt nhìn sang anh.
- Đều tại anh cả, đòi hỏi vô độ.
Cơ thể Mạc Hân Vy chi chít đều là những dấu vết mà hôm qua Hoắc Minh Thần tiện tay để lại. Làn da trắng sáng càng làm nổi bật những dấu hôn của anh, nhìn rất nhức mắt. Hoắc Minh Thần cong môi cười.
- Rất đẹp.
- Đẹp cái đầu nhà anh.
Mạc Hân Vy tìm kiếm độ đồ tối qua, nhưng thứ cô cầm trên tay là đồ sao, nó bị anh xé tan nát.
- Anh xé đồ của em rồi giờ em lấy cái gì để mặc đây hả.
- Không mặc càng tốt, rất đẹp. Anh rất thích.