Điện thoại Lâm Việt Chu đột nhiên vang lên.
Không cần nhìn cũng biết là Tống Kiều Kiều.
Sắc mặt hắn có chút kích động, ấn cúp máy.
Bên kia lại kiên nhẫn gọi tới.
Tôi thức thời đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh.”
Lâm Việt Chu thở phào nhẹ nhõm, cứng ngắc gật đầu:
“Được.”
Lúc trở về, tôi liền nghe thấy tiếng khóc lóc đáng thương của Tống Kiều Kiều:
“A Chu, nhiều ngày như vậy, vì sao anh không để ý tới em? Rõ ràng trong lòng anh còn có em mà.”
“A… Anh đừng đụng vào tôi! Tránh ra.”
Giọng điệu Lâm Việt Chu chợt trở nên căng thẳng, vội vàng hỏi: “Kiều Kiều, em ở đâu? Em làm sao vậy?”
“Em ở quán bar uống rượu… thì có một người đàn ông quấy rối em, em rất sợ, em thật sự rất sợ.”
“A Chu, anh mau tới đây đi.”
Lâm Việt Chu vội vàng cầm chìa khóa xe muốn đi ra ngoài, lúc quay người lại mới đụng vào tôi ở phía sau.
Hắn mím môi, tránh ánh mắt tôi:
“Tiểu Lê… Thật xin lỗi.”
“Tống Kiều Kiều gặp nguy hiểm ở quán bar, cô ấy vì anh mà đến quán bar, anh không thể mặc kệ cô ấy.”
“Anh đưa cô ấy về nhà rồi sẽ trở lại ăn cơm cùng em.”
Hắn nói thêm.
Tôi hỏi: “Nhất định phải đi sao? Anh đã hứa rồi mà.”
Lâm Việt Chu nhìn tôi, trầm mặc một lúc, trong mắt chậm rãi hiện lên một tầng băng:
“Lê Lê, anh nhớ rõ em là người rất dễ đồng cảm với người khác.”
“Tại sao không thể khoan dung với một người đang gặp nguy hiểm chứ?”
“Được rồi, anh cam đoan với em sau khi đưa cô ấy về nhà thì anh sẽ trở về.”
Nói xong, hắn chạy chậm ra cửa.
Trước khi lên xe, hắn quay đầu nhìn tôi qua lớp cửa sổ thủy tinh.
Tôi vẫy tay tạm biệt hắn.
Hắn đóng cửa xe, khởi động xe, biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Tôi lại ngồi xuống, bình tĩnh thưởng thức bữa tối này.
10.
Về đến nhà, tôi lấy ra tờ giấy ly hôn đã in sẵn đặt ở trên tủ đầu giường, mang theo hành lý đã sớm thu dọn xong, đóng cửa rời đi.
Ngồi trên máy bay đến nước Anh, tôi nhận được tin nhắn và hình hắn từ Tống Kiều Kiều.
Trong ảnh là Lâm Việt Chu và cô ta nằm cùng một chỗ, bờ vai trần trụi lộ ra bên ngoài.
[Cô thua rồi.]
[Anh ấy đang ngủ bên cạnh tôi, tối nay anh ấy sẽ không về đâu.]
[Cô mau ly hôn với anh ấy đi, cô không tranh được với tôi đâu.]
Cô ta dương dương tự đắc tuyên bố mình là người chiến thắng.
Tôi mỉm cười, đúng là cô ta đã thắng.
Nhưng tôi cũng không thua.
Tôi lưu ảnh vào điện thoại di động, gửi cho Lâm Việt Chu:
[Ký tên vào đơn ly hôn đi.]
Sau đó chặn tất cả phương thức liên lạc của hắn.
11.
Lúc Lâm Việt Chu tỉnh lại liền nhìn thấy Tống Kiều Kiều nằm ở bên cạnh.
Hắn sợ tới mức mở to hai mắt, vội vàng đứng dậy.
Hắn không nhớ tại sao mình lại ngủ với Tống Kiều Kiều nữa.
Hắn nhớ rõ lúc mình đưa cô ta về nhà là hắn đã chuẩn bị rời đi.
Nhưng tối hôm qua, Tống Kiều Kiều đột nhiên ôm chặt lấy hắn từ phía sau, khóc nức nở nói: “A Chu, anh ở bên cạnh em thêm một lát được không? Em vẫn rất sợ hãi.”
“Em biết anh muốn trở về tìm Lê Lê, vậy thì anh uống với em một chén đi, sau này em sẽ không quấy rầy anh nữa.”
Trong đầu Lâm Việt Chu có một giọng nói điên cuồng kêu gào hắn mau cự tuyệt.
Vì hắn đã đáp ứng Tiểu Lê, sẽ trở về cùng cô ăn cơm.
Ngày kỷ niệm bảy năm, hắn đã lỡ quên mất.
Lần này, hắn không thể nuốt lời nữa.
Nhưng bàn tay Tống Kiều Kiều đang ôm hắn không ngừng run rẩy, khóc lóc vô cùng thương tâm.
Hắn thở dài, xoay người vỗ nhẹ lưng cô ta:
“Anh sẽ ở bên em một lát. Hôm nay anh thật sự phải đi, Lê Lê còn đang chờ anh.”
Anh tự nhủ đây là lần cuối cùng hắn buông thả như thế.
Sau lần này, hắn sẽ ở bên cạnh Tiểu Lê, chăm sóc cô thật tốt.
Nhưng uống rượu xong, hắn cũng không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.
Tỉnh lại, chính là ở trên giường Tống Kiều Kiều.
Không hiểu sao lại có loại khủng hoảng xông thẳng lên não.
Hắn nhớ tới tối hôm qua lúc rời đi, ánh mắt Lê Lê nhìn hắn không có ủy khuất, không có tức giận.
Chỉ là bình tĩnh vẫy tay tạm biệt hắn, giống như mang theo sự thoải mái không bao giờ gặp lại.
Ý nghĩ này vừa hiện lên, trong đầu hắn giống như có hàng ngàn con côn trùng bay qua, phát ra tiếng ong ong chói tai, gặm nhấm trái tim hắn.
Lâm Việt Chu vội vàng mặc quần áo vào, lảo đảo chạy ra ngoài muốn về nhà tìm Lê Lê.
Trên đường còn phải dừng vô số đèn đỏ, giống như đang không ngừng kéo dài khoảng cách giữa hắn và Lê Lê.
Hắn càng ngày càng lo lắng bất an.
Sẽ ổn thôi.
Không có việc gì…
Từ nhỏ Lê Lê đã thích hắn, người duy nhất Lê Lê thích suốt đời này chính là hắn.
Cô sẽ không giận hắn lâu đâu.
Cùng lắm thì lần này, hắn lại dỗ dành cô nhiều hơn.
12.
Lúc Lâm Việt Chu về đến nhà, hắn nhạy bén phát hiện trong nhà vô cùng sạch sẽ, sạch sẽ đến nỗi hơi thiếu cái gì đó.
Hắn không dám nghĩ.
Lúc xông vào phòng ngủ, hắn cầu nguyện Lê Lê vẫn còn đang ngủ.
Nhưng trong phòng ngủ không có, chiếc giường sạch sẽ giống như thể Tiểu Lê đã dọn dẹp xong xuôi.
Cả đêm cô không về…
Thân thể hắn khẽ run rẩy, tìm khắp nơi đều không có bóng dáng Lê Lê.
Hoặc là nói, không có dấu vết Lê Lê.
Rốt cuộc hắn cũng biết trong nhà thiếu thứ gì – – là đồ của Lê Lê.
Trái tim Lâm Việt Chu giống như bị thứ gì đó hung hăng bóp chặt, cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân.
Hắn lấy di động ra, muốn gọi điện thoại cho Lê Lê.
Nhưng điện thoại hết pin sập nguồn.
Hắn chạy đi tìm củ sạc, vì quá vội nên bị vấp ngã, cố gắng lắm mới bò được đến chỗ sạc pin.
Trong lúc chờ khởi động máy, thân thể hắn vô cùng căng thẳng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, sự bất an treo trên lưỡi đao, tùy thời sẽ rơi xuống.
Cuối cùng nó đã rơi xuống.
Một câu nói, một tấm ảnh đã tuyên phán kết cục của hắn.
Hắn cầm tờ đơn ly hôn đã ký tên ‘Lê Lê’ trên tủ, nhìn hồi lâu.
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên giấy, làm mờ chữ viết.
Hắn ngã ngồi dưới đất, biểu tình thống khổ lại hối hận.
Sẽ không… Lê Lê sẽ không nhẫn tâm như vậy.
Lâm Việt Chu tự an ủi chính mình.
Hắn sẽ xin lỗi cô, giải thích cho cô hiểu, mong cô sẽ tha thứ cho hắn.
Dù sao, cô vẫn luôn mềm lòng như thế.
Nhưng hắn không liên lạc được với cô.
Lê Lê đã kéo hắn vào danh sách đen.
13.
Hắn điên cuồng chạy tới công ty của cô, lại biết được cô đã được điều động công tác, tối hôm qua đã đi Anh quốc.
Hắn lập tức nhớ tới một năm trước, Lê Lê hưng phấn nói với hắn rằng cô sắp được thăng chức, hỏi hắn có muốn đến Anh quốc cùng cô hay không.
Lâm Việt Chu thừa nhận mình có chút ti tiện, hắn không muốn cô giống như mẹ hắn ra nước ngoài, cũng không muốn cô rời khỏi hắn.
Đó là lần đầu tiên hắn lộ ra khía cạnh yếu ớt của mình trước mặt Lê Lê.
Quả nhiên, cô đau lòng vì hắn, không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.
Nhưng bây giờ, cô không còn đau lòng vì hắn nữa, bỏ lại hắn mà đi.
Lâm Việt Chu khó hiểu hỏi: “Cô ấy chuẩn bị xuất ngoại từ lúc nào?”
“Một tháng trước.”
Một tháng trước…
Đó là ngày kỷ niệm bảy năm của bọn họ.
Thì ra khi đó, cô đã có ý định rời khỏi hắn rồi sao?
Hắn nhắm mắt lại, đột nhiên tự tát mình một cái thật mạnh.
14.
Sau khi đến nước Anh, mọi thứ diễn ra rất tốt đẹp.
Công việc được tiến hành đâu vào đấy, tôi thuê được một căn nhà có khoảng sân lớn, hàng xóm cũng rất đáng yêu.
Tôi cho rằng Lâm Việt Chu sẽ nhân cơ hội này quay lại với Tống Kiều Kiều.
Không ngờ hắn lại đến London.
Sau khi tan ca, tôi nhìn thấy Lâm Việt Chu đang chờ ở trước cửa nhà.
Một tháng không gặp, hắn gầy đi rất nhiều, vành mắt thâm quầng đến dọa người, cả người uể oải, trông khác hoàn toàn so với bộ dáng hăng hái lúc trước.
Trong ấn tượng của tôi, bất kể lúc nào thì hắn cũng rất chú ý hình tượng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!