Từ Thiệu Châu lấy tăm bông bôi thuốc lên tay cô, “Lát nữa anh ra ngoài mua cho em.”
Đường Uyển mím môi cười “Cảm ơn anh.”
Cô cầm cái gối bên cạnh lên, một tay ôm nó, trên gối nhìn mỹ nam trước mặt. Sau khi xem một lúc, cô ấy mong đợi hỏi: “A Châu, em theo đuổi anh lâu như vậy rồi, anh có thích em chưa?”
Đối mặt với câu hỏi thẳng thắn của cô ấy, Từ Thiệu Châu nhất thời sửng sốt, nhưng sau đó anh ngẩng đầu lên mà không thay đổi biểu cảm, “Vẫn chưa được hai tháng nên tạm thời anh không trả lời câu hỏi này.” "
“Ài… anh tiết lộ một chút thôi.”
“Duỗi chân ra.”
Anh thản nhiên ném chiếc tăm bông đã dùng vào thùng rác, tránh trả lời câu hỏi của cô
Đường Uyển ngoan ngoãn duỗi chân ra, kéo ống quần lỏng lẻo lên, để lộ đầu gối tím bầm. Thấy anh nhẹ nhàng bôi thuốc cho mình, vừa dịu dàng vừa ấm áp cô nghĩ rằng anh cũng phải thích cô một chút rồi.
Cô có thể cảm nhận được tình cảm này
Anh sẽ không từ chối nắm tay, ôm hôn với cô, trừ việc không chưa có tư cách là bạn trai bạn gái ra, hai người không khác gì những đôi tình nhân bình thường.
Đặc biệt là đêm qua, cách anh đánh nhau vì cô khiến cô cảm thấy rằng cô khác trong lòng anh.
Cô thật sự rất hạnh phúc.
Nhưng cô cũng hiểu rằng anh vẫn còn những trăn trở. Không sao đâu, vẫn còn thời gian mà phải không?
Cô sẽ đợi đến ngày tảng băng trong tim anh tan vỡ.
Buổi trưa.
Đường Uyển nhìn món canh cà rốt và sườn mà Từ Thiệu Châu nấu, nhận xét về hình thức: “Trông cũng ổn.”
Từ Thiệu Châu bưng cho cô một bát canh, gắp ra rất nhiều xương sườn, sau đó ngồi xuống bên cạnh nhìn cô. Cô mím môi và nhìn nó với vẻ chờ đợi trong mắt.
Cô nhấp một ngụm, rồi chớp mắt ngạc nhiên.“Ăn ngon, anh lần thứ nhất nấu đã thành công như vậy rồi, thật lợi hại!”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, thần sắc lãnh đạm, vành tai hơi ửng đỏ.
“Cũng… không khó”
_________________________
“Phiền chết rồi! có thể bật âm thanh tivi nhỏ một chút không, tôi còn phải làm bài tập”.
Lý Y Hương cáu kỉnh ra khỏi phòng, nhìn bốn đứa trẻ trong phòng khách, lập tức mắng.
Mấy đứa trẻ bị giật mình, nhìn cô ta sợ hãi lập tức hét lên.
Mẹ Lý vội vàng đẩy con gái vào trong phòng: “Con la cái gì? Con đừng dọa các em con, các cô dì không phải bận sao? Làm xong việc đến đón mấy đứa đi ngay, con ở trong đi.” Con hãy đeo tai nghe vào mẹ sẽ giảm âm lượng của TV."
Lý Y Hương thiếu kiên nhẫn nhìn mẹ mình
“Đinh, đinh…”
Mẹ Lý cười nói:" Nhắc đến tào tháo tào tháo liền tới rồi chắc chắn là cô và dì của con đến, để mẹ ra mở cửa."
Bà đi ra mở cửa nhưng không ngờ vừa mở của ra người đứng trước mặt bà lại là 2 người cảnh sát mặc quân phục.
Trái tim mẹ Lý lập tức đập loạn lên. Cảnh sát thường không đến nhà khi không co chuyện gì xảy ra…
Một trong những cảnh sát xuất trình chứng minh thư của mình và nhìn thẳng, "Xin chào, Lý Y Hương có sống ở đây không?
" …?"
“Dì đừng căng thẳng, chúng tôi tới đây chỉ là để tìm hiểu về một số thông tin với con gái của dì và cần hỏi về một số vấn đề mà thôi.”
Lúc này mẹ Lý đã hoảng hồn,“Con gái tôi đang học trong phòng, cô cứ ngồi xuống đi. Tôi sẽ gọi cho nó.”
“Được, làm phiền rồi.”
Những đứa trẻ trong phòng khách tò mò nhìn chú cảnh sát đột nhiên đến.
“Y Hương.”
Lý Y Hương đang nghịch điện thoại di động trong phòng nghe thấy tiếng mẹ gọi liền mở cửa, vội vàng giấu di động dưới sách, có chút khó chịu nói: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Bên ngoài có cảnh sát tìm con.”
Đầu óc Lý Y Hương sững sờ một lúc, rồi cô ta nghĩ về những gì mình đã làm, khuôn mặt trở nên tái nhợt.