Kỳ vọng duy nhất mà người phụ nữ đó dành cho anh là anh có thể học xong cấp ba trong yên bình. Về phần đi học đại học... Đối với anh mà nói, đó là chuyện của tương lai.
Tương lai quá xa vời đối với anh.
Đường Uyển nhìn vào khuôn mặt thanh tú của anh thở dài nhàn nhã. Duỗi tay nắm lấy tay anh, nhàn nhạt nói: "Nếu không muốn, cũng đừng nghĩ đến nữa, sau này vạn nhất, em sẽ nuôi anh." Xem ra cũng không tệ lắm nuôi trai đẹp trong nhà để thịt....Cũng không tồi!!
Từ Thiệu Châu nheo mắt nhìn cô, và thì thầm nhẹ nhàng, "Cậu vẫn chưa theo đuổi được tôi, đã dám tưởng tượng đến cảnh đẹp đó rồi sao."
"Từ Thiệu Châu, anh thật nhàm chán".Giọng điệu của cô lạc đi, nhưng đôi mắt cô ấy cong thành hình trăng lưỡi liềm, như thể cô đang bị quyến rũ.
Nhìn khuôn mặt tươi cười dường như có thể chiều chuộng mọi thứ của anh, anh không khỏi mím đôi môi mỏng đỏ mọng, nhìn về phía trước.
.... Cổ họng hơi khô.
Muốn ăn kẹo.
Theo bản năng sờ sờ túi, phát hiện hôm qua cô gái đưa cho anh mấy viên kẹo sữa đều đã ăn hết, anh liếm liếm đầu răng, cụp mắt xuống, "Kẹo, còn có không?"
Đường Uyển hơi sửng sốt: “Có.”
Cô tự nhiên bỏ tay ra từ người anh, từ trong cặp sách lấy ra nửa bịch kẹo sữa chưa bóc đưa cho anh, trong đó còn có hơn hai mươi viên.
Từ Thiệu Châu bóc một miếng bỏ vào miệng, trong mắt hiện lên một tia hài lòng. Đường Uyển hài lòng mỉm cười và muốn nắm tay anh lần nữa.
“Từ Thiệu Châu?”
Chợt nghe có người gọi tên anh, Đường Uyển run run tay, lặng lẽ rút tay về, thay vào đó cầm quai cặp sách.
Cả hai nhìn vào âm thanh cùng một lúc.
Sau đó, cô nhìn thấy cô gái đứng ở cửa cửa hàng hoa bên cạnh tôi, cô ấy cũng nhìn họ.
Hừm... trông quen quen, hình như là bạn học lần trước đến cửa lớp đưa bánh quy cảm ơn.
Đường Uyển nhớ rằng cô ấy tên là Lâm Đồng
Tuy nhiên, Từ Thiệu Châu không có ấn tượng gì với cô ấy và nói với giọng lạnh lùng "Có chuyện gì vậy?"
Đứng ở cửa cửa hàng hoa, Lâm Đồng bối rối, khuôn mặt của cô bé ấy còn đỏ hơn cả bông hồng bên cạnh.
Cô bé siết chặt hai tay và lo lắng giải thích: "Không, không có chuyện gì! Em chỉ nhìn thấy anh và chào muốn chào hỏi anh thôi."
Vừa rồi cô ấy vô tình nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của anh qua tấm kính trong cửa hàng, và cô bị mê hoặc. Cô ấy chỉ gọi tên anh nhưng cô hối hận khi hoàn hồn. Họ không quen biết nhau nên việc cô ấy chào hỏi đột ngột cũng là điều lạ lùng. Nó giống như việc cố ý bắt đầu một cuộc trò chuyện.
Quả nhiên, hiện tại cô ấy xấu hổ đến mức muốn tìm một khe hở dưới đất mà lẻn vào. Nhưng vì như vây nên nói chuyện lâu hơn một chút cũng được... phải không?
Lâm Đồng thận trọng xoắn ngón tay, "Đúng vậy! Lần trước em đưa cho anh bánh quy, anh cảm thấy thế nào? Hương vị thế nào?"
Khi cô ấy nhắc đến bánh quy, Từ Thiệu Châu có một chút ấn tượng.
Hắn cau mày suy nghĩ một chút, sau đó trả lời nàng: "Tôi không biết."
Lâm Tư Như: "A?"
Trả lời một cách có lệ như vậy sao?
Cô ấy liếm liếm môi dưới, có chút thất vọng: "Vâng, được..."
Chủ đề kết thúc.
Thấy cô ấy không còn gì để nói, Từ Thiệu Châu quay người đi về phía trước. Đường Uyển gật đầu và mỉm cười với cô gái, sau đó nhanh chóng đi theo anh
Lâm Đồng nhìn bóng dáng cao thấp của hai người đi cạnh nhau, khẽ cắn môi, trong lòng có một suy đoán.
“Hai người họ có thể thành đôi đúng không?”
Bạn của cô, Diệc Nam không biết từ lúc nào đi ra khỏi cửa hàng hoa, đứng sau lưng cô nhìn xung quanh, lộ ra vẻ mặt buôn chuyện.
Lâm Đồng bị âm thanh đột ngột của anh ta làm cho giật mình, quay đầu nhìn cô, sau đó theo bản năng vặn lại: "Tôi đoán là không, lần trước chúng tôi gặp cô ấy ở cổng lớp 7 không phải sao? Cô ấy và Từ Thiệu Châu là bạn học cùng lớp."
Cậu ta nói tiếp: "Ồ, một người bạn học có thể cùng nhau về nhà sao."
"...."