Thời gian đếm ngược kỳ thi đang giảm dần từng ngày.
Đông sang xuân, rồi từ từ mùa đến hè nóng bức.
Nhìn điểm số thảm hại của mình, đám học sinh bịt miệng cuối cùng cũng cảm thấy có chút áy náy và áy náy, bắt đầu liều mạng học
Trong lớp A7, ngày càng có nhiều học sinh đến xin lời khuyên của Đường Uyển mỗi ngày giữa các tiết học, như thể họ coi cô như một cô giáo nhỏ.
Đường Uyển có một tính khí tốt là sẽ luôn kiên nhẫn trả lời các câu hỏi của họ, dạy họ hai lần nếu không phải một lần.
Và Từ Thiệu Châu cũng không quá bắt mắt trong số những người bạn cùng lớp đặt câu hỏi.
Anh cầm tờ giấy kiểm tra toán đặt trước bàn của cô gái, sau đó uể oải đứng đó, một tay chống vào góc bàn, tay kia tùy ý tựa vào lưng ghế sau lưng cô, ngón tay thon dài trắng như ngọc bích, đẹp như tác phẩm nghệ thuật điêu khắc. Anh hơi cúi người tiến lại gần cô.
Khi anh cúi đầu nhìn cô, anh thu lại vẻ mặt lãnh đạm và lạnh lùng, khiêm tốn hỏi: “Câu 12, em biết làm không.”
Đường Uyển ngẩng đầu nhìn anh với nụ cười trong đôi mắt hạnh nhân, “Để em xem câu hỏi trước đã.”
Cô lướt qua các câu hỏi, và trong đầu cô ấy đã có một ý tưởng cơ bản để giải quyết vấn đề. Cô cầm bút lên, vừa vẽ những đường kẻ và hình lên bài nháp.
“Câu này để chứng minh hai mặt phẳng là vuông góc với nhau, vì giả thiết cho các cạnh bên bằng nhau nên cách làm là anh sẽ đặt tâm O là đáy của hình tam giác …vì các tam giác đều là tam giác cân nên… "
Từ Thiệu Châu có chút lơ đễnh.
Chỉ cần cúi đầu, anh có thể nhìn thấy đôi tai nhỏ nhắn xinh đẹp và chiếc cổ mảnh khảnh của cô gái, cô cúi đầu nhìn tờ giấy thi, hàng mi dài cong vút dày đặc, trong đôi mắt đen trắng của cô in bóng trầm lặng.
Dịu dàng.
Thanh tú.
Đầy kiên nhẫn.
Cô cũng như vậy khi giảng bài cho người khác.
Rất khó chịu.
Anh muốn đưa cô về nhà và giấu cô ấy bên cạnh mình.
Lúc này, cô gái ngồi phía sau ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp ánh mắt u ám và cáu kỉnh của anh, mi mắt hoảng sợ giật giật.
Nhìn lại, cô ấy phát hiện ra rằng đôi mắt của chàng trai trẻ trước mặt anh lãnh đạm và thuần khiết.Cô ấy, cô ấy không biết đã nhìn lầm hay sao nữa.
“Nếu anh theo cách suy nghĩ này, anh có thể chứng minh được hai mặt phẳng này là vuông góc với nhau. Ừm có lẽ là như thế này, anh hiểu chứ?” Đường Uyển ngừng viết và ngẩng đầu lên nhìn anh.
Từ Thiệu Châu định thần lại, sau đó từ từ rút tầm mắt khỏi khuôn mặt nghiêng của cô, nhẹ giọng ngâm nga: “Hiểu rồi.”
“Vậy câu hỏi nào em không hiểu?”
Từ Thiệu Châu muốn nói chuyện với cô sau khi ở lại một lúc, cô tùy ý chỉ vào một câu hỏi trắc nghiệm, “Câu hỏi này.”
Đường Uyển cúi đầu, ánh mắt dừng lại một chút.
Cô bối rối lẩm bẩm: “Anh làm đúng câu hỏi này.”
“Đúng vậy", anh mặt không chút thay đổi, rất tự tin.
Đường Uyển cong môi, nhìn anh không nói gì.
Cố Giai Giai ở một bên nhìn hai người bọn họ, không khỏi á khẩu.
Hóa ra là thể hiện tình cảm.
Mọi người trong lớp A7 đều biết rằng Từ Thiệu Châu và Đường Uyển rất thân thiết.
Họ thường đến căng tin để ăn cùng nhau, hoặc mang đồ ăn cho nhau, và ở lại cùng nhau sau giờ học thể dục, giống như những người bạn tốt không thể tách rời. Rõ ràng cả hai đều không có hành động mập mờ nào, nhưng lại có cảm giác vô cùng thân mật.
Đặc biệt là khi họ nhìn nhau, đôi mắt của họ dính chặt đến mức gần như bị thu hút.
Trước mặt Đường Uyển anh ngoan ngoãn một cách khó hiểu, giống như một con thú máu lạnh, tàn nhẫn và cô độc trong núi rừng, một ngày nào đó nó sẽ đột nhiên bị thuần hóa.
Rõ ràng tính hung ác không bị tiêu trừ, nhưng khi đối mặt với chủ nhân lại cực kỳ ngoan ngoãn.
Sự tương phản này chỉ đơn giản chính là một tiêu chuẩn kép.
Nhiều nữ sinh đau khổ đã thầm bày tỏ sự phẫn nộ trước hành vi “tiêu chuẩn kép” của anh.
Nếu không phải lúc hai người ở chung một khung hình có Cố Giai Giai ở bên cạnh thì tin đồn yêu sớm của họ đã bay khắp trời rồi.
Cố Giai Giai: “…”
Cô ấy chính là một người công cụ bị hai người lợi dụng. Xin đừng bận tâm, cảm ơn!
Đối với những thứ mơ hồ như việc yêu sớm các học sinh đương nhiên không dám hỏi hai bên liên quan, đặc biệt là Từ Thiệu Châu, người trông rất hung dữ. Vì vậy, họ hỏi Cố Giai Giai là người có mối quan hệ tốt nhất với cả hai người.
Lúc này, Cố Giai Giai đương nhiên muốn che đậy cho bọn họ “Cái gì? Cậu hỏi bọn họ làm cái gì? hỏi vấn đề này bao nhiêu lần rồi…” Cô ấy vuốt cằm kiêu ngạo ngẩng đầu: “Đương nhiên là chúng ta chăm chỉ học tập! Hẹn hò sớm sẽ không có tương lai? Không phải sao?”
Kỳ thi đại học sắp đến rồi, các bạn trẻ, hãy học tập chăm chỉ để có một tương lai tươi sáng.
Tuy nhiên, các học sinh trong lớp phát hiện ra rằng điểm số của Cố Giai Giai và Từ Thiệu Châu thực sự đã được cải thiện nhanh chóng từ lúc nào.
Rõ ràng khi học lớp 11, họ vẫn học cùng cấp độ, thậm chí hai người còn thấp nhất trong lớp, nhưng bây giờ họ đã xếp phía trên. Họ có thể dễ dàng đạt hơn 25 điểm trong bài kiểm tra, nhưng nhiều học sinh vẫn dậm chân tại chỗ chỉ đạt chưa đến 20 điểm
Đến tháng 5, điểm thi tốt nhất của Từ Thiệu Châu là 27.5 điểm.
Vào thời điểm đó, Đường Uyển đạt 29.5 điểm đứng thứ hai toàn trường.
Cô giáo Lý Vân, chủ nhiệm lớp A7, cười đến tận mang tai.
Ai nói lớp A7 của mình là lớp kém? Lần sau ai dám nói lớp 7 của mình là lớp kém, cô ấy sẽ dùng học bạ này tát vào mặt hắn!
Chủ nhật, ngày 5 tháng 5.
Đường Uyển đưa Từ Thiệu Châu đến nghĩa trang Thành Bắc.
Sau khi xuống xe ở cổng nghĩa trang, họ bước tới với một bó hoa cúc trắng.
Cả hai người đều mặc đồ đen, chỉ có bông hoa cúc trên tay là màu bắt mắt, khi đi lên bậc thềm, cả hai đều không lên tiếng, dáng người cao thấp rất hợp nhau.
Đường Uyển dẫn anh đến bia mộ của bố mình một cách quen thuộc.
Một năm sau lại đến đây, nhìn tấm ảnh đen trắng trên bia mộ, cô mỉm cười, ngồi xổm xuống, đặt bông hoa cúc trắng trong tay lên phiến đá.
Từ Thiệu Châu ở bên cũng làm theo, đặt bó hoa trong tay lên đó, sau đó anh nắm chặt tay cô, âm thầm an ủi cô, nhưng anh lại căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Anh không biết liệu đây có phải là một cuộc gặp mặt chính thức với phụ huynh hay không.
Đường Uyển chớp chớp mắt, khép ngón tay lại nắm chặt tay anh, nhìn bia mộ, giống như một đứa trẻ nhỏ nhẹ nhàng nói: “Bố, để con giới thiệu với bố đây là bạn trai của con.” Cũng là người cô muốn sống cùng ở phần đời còn lại. Anh ấy rất tốt nếu bố còn ở đây bố chắc chắn nhất định sẽ thích anh ấy.
Tuy nhiên, trước khi chấp nhận anh ấy, bố có thể sẽ tức giận vì cây cải bố trồng bị lấy mất cả gốc và chậu, nhưng chính con là người chủ động giao cây cải này đến tận nhà cho anh ấy
Vì vậy, đừng bố đừng trách anh ấy nhé!
Từ Thiệu Châu cụp mắt xuống, nhìn thẳng vào bức ảnh của của bố cô với vẻ mặt nghiêm túc, v lo lắng nắm lấy bàn tay kia đang buông thõng bên mình, anh thì thầm: “Chào chú, cháu tên là Từ Thiệu Châu.”
Đường Uyển cố nén cười: “A Châu, đừng có căng thẳng như vậy.”
“Hừm…”
Anh chớp chớp mắt, vẻ mặt vẫn có chút căng thẳng.
Đường Uyển mỉm cười dựa vào vai anh. Hai người ngồi lặng lẽ trên phiến đá một lúc lâu.
Khi bầu trời dần trở nên âm u, Đường Uyển ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, bình tĩnh nói: “Trời sắp mưa, A Châu, chúng ta trở về đi "
Nhìn cô gái bên cạnh, anh có suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi: " Uyển Uyển, khi chú qua đời, em thế nào?”
Từ Thiệu Châu mím chặt đôi môi mỏng đỏ mọng, yên lặng nhìn cô, đồng tử tràn ngập những cảm xúc đau khổ và buồn tẻ. Anh, cho dù đã trải qua, cũng sẽ không đau đớn, thậm chí còn có cảm giác nhẹ nhõm.
Choáng ngợp và đau buồn hay thế nào?
Từ Thiệu Châu ban đầu không thể tưởng tượng được điều đó, nhưng khi thay thế người đã vĩnh viễn rời bỏ anh thành Đường Uyển, anh gần như hiểu ra ngay lập tức.
Chỉ cần anh nghĩ rằng cô sẽ không ở đó, trong lòng anh sẽ xuất hiện những cơn đau dữ dội dày đặc, thậm chí hô hấp cũng có cảm giác đau đến nghẹt thở, đánh gãy mọi suy nghĩ của anh.Chỉ nghĩ đến thôi đã không thể chịu nổi.
Từ Thiệu Châu bình tĩnh thở ra, nắm chặt ngón tay mảnh khảnh của cô, “Bây giờ thì sao?”
Đường Uyển suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: “Hiện tại không có việc gì rồi.”
Cô đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Theo những những người khác, bố đã mất chỉ mới một năm có vẻ thời gian cũng rất ngắn
Nhưng đối với cô, đã mười một năm rồi.
Dù đôi lúc nhớ nhung, tiếc nuối nhưng con người luôn phải hướng về phía trước, cô sẽ không mãi đắm chìm trong nỗi buồn quá khứ một cách mù quáng.
Nhìn thấy vẻ mặt cau có của anh, Đường Uyển chớp chớp mắt, dùng cổ tay kéo anh xuống một bậc, khóe miệng hơi nhếch lên: " Được rồi, em thật sự không sao. Trời sắp mưa thật rồi không đi nữa là ướt như chuột lột. Bạn trai đáng yêu của em ~"