“Ừ.” Anh thấp giọng trả lời cô.
Đường Uyển thở dài thườn thượt.
Dù thế nào đi nữa, cô cũng không muốn để anh ấy quay trở về.
Bây giờ cô ấy thực sự bị mê hoặc bởi anh mà còn bị mê hoặc không hề nhẹ.
Đường Uyển nũng nịu nằm ngửa một lúc, ngửi thấy mùi bạc hà thơm trên người anh, cô không kìm được, cưng chiều hôn lên dái tai anh, trên khuôn mặt tuấn tú của anh cắn hai ngụm.
Từ Thiệu Châu cụp mắt xuống, phần thân trên căng thẳng và đôi tai nhạy cảm bắt đầu đỏ lên.
Anh quay lại, bế cô gái đang gặp rắc rối ra khỏi giường bằng trái tay của mình và đặt cô ấy lên đùi mình, nhìn cô ấy một cách dịu dàng.
“ Uyển Uyển, đừng trêu anh.”
Anh không chịu được sự trêu chọc của cô.
Đường Uyển cười cười, vùi vào trong ngực anh, ôm eo anh: “Được, em không quấy rầy anh nữa.”
Hai người ngồi ôm nhau thật lâu trên thảm, yên lặng hưởng thụ khoảng thời gian riêng tư.
Từ Thiệu Châu thả mái tóc buộc của cô và đeo chiếc dây chun màu đen lên tay cô, tạo thành một cặp với chiếc dây buộc tóc màu đỏ. Sau đó, ngón tay anh lần lượt móc một lọn tóc của cô, và chơi đùa với nó quanh đầu ngón tay.
Tóc của cô đã mọc dài hơn một chút, tóc mỏng và mềm, sờ vào rất dễ chịu.
Đường Uyển rất thích sự đụng chạm của anh nên cô đã ngủ thiếp đi trong vòng tay anh mà không hề hay biết.
Cuối cùng, bị đánh thức bởi chiếc đồng hồ báo thức của chính mình.
Cô sợ mình sẽ quên thời gian ở bên anh nên đã đặt đồng hồ báo thức nhắc nhở rất sớm.
Bây giờ là 21:40.
Đường Uyển dụi dụi mắt, đứng dậy khỏi người anh, đi tới tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại, trấn tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “Vậy em về ký túc xá đây, ngày mai lại đến.”
Từ Thiệu Châu muốn đứng dậy và đưa cô trở lại, nhưng khi anh vừa di chuyển, anh thấy rằng chân của mình đã bị tê cứng.
“…”
Đường Uyển nhìn thấy sự lúng túng của anh, cười tủm tỉm nói: “Dù sao cũng không xa, một mình em về là được.”
Anh đưa cô về rồi lại phải quay lại, thật phiền phức.
Nói xong, cô lợi dụng đôi chân tê dại của anh, cúi người cúi đầu, đưa tay nâng cằm anh lên, hôn lên khóe miệng gợi cảm xinh đẹp mềm mại của anh.
Từ Thiệu Châu sững sờ trong giây lát, sau đó anh chủ động ngẩng đầu lên để cô hôn, yết hầu khẽ động vài lần.
Trước khi Đường Uyển rời đi, cô lấy lại sợi dây chun màu đỏ từ tay anh.
Cô trông giống như một kẻ lừa đảo lừa chơi những tràng trai đẹp vậy
Ngày hôm sau.
Đường Uyển dậy rất sớm để đến khách sạn, dọc đường mua bữa sáng cho anh.
Lúc đi tới mở cửa, anh hiển nhiên còn đang ngủ say, động tác có chút lười biếng, đầu tóc rối bù, tóc dựng thẳng, mảnh khảnh xinh đẹp đôi mắt hơi híp lại, trong suốt trống rỗng.
Lúc đó mới bảy giờ.
Vẫn còn sớm.
Sau khi Từ Thiệu Châu đánh răng và rửa mặt, anh ăn sáng xong và đưa bạn gái thơm tho mềm mại của mình cùng đi ngủ
Anh không ra ngoài cho đến chín giờ, rồi đến quầy lễ tân để trả phòng.
Khi Đường Uyển và anh đến nhà ga xe lửa, đã gần đến giờ làm thủ tục mua vé.
Từ Thiệu Châu cụp mắt, dùng đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay cô, “Vậy anh đi đây?” “
“Ừm, tạm biệt.”
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, anh khẽ liếm răng hàm sau, muốn bế cô lên cùng đi.
Nghe thông báo nhắc nhở hành khách kiểm tra vé và vào nhà ga, Từ Thiệu Châu bắt đầu chậm rãi kéo vali qua cửa kiểm tra an ninh.
…
Trong ký túc xá.
Tôn Giai Nghiên, người ra ngoài mua bữa sáng, nhìn Lâm Đồng đang đọc sách một mình trong phòng, cô ta bước đến dựa vào một bên.
“Không phải cô vẫn luôn đi chơi với Đường Uyển sao? Sao hôm nay cô ấy bỏ cô đi để gặp bạn trai của mình.”
Lâm Đồng nghi ngờ ngẩng đầu nhìn cô ta “Bạn trai gì?”
“ Nhìn như vậy xem ra cô còn không biết, hai ngày nay cô ấy đi sớm về muộn để hẹn hò với bạn trai."