CHƯƠNG 39: NGƯỜI NÓI VÔ TÌNH, NGƯỜI NGHE HỮU Ý
“Trước đây chúng ta xem một bộ phim hài, trong đó có một chiếc giường có tác dụng tình thú, em nói đùa với anh rằng nếu nhà chúng ta đâu đâu cũng có tính năng tình thú thì sau này làm không cần phải mệt.”
Diệp Văn Văn lắng nghe từng câu của Lệ Trùng Khánh, góc sâu thẳm nào đó đang bị đóng băng trong tim dần dần mềm đi.
“Khi ấy xem phim em chỉ nói bừa vậy thôi mà anh lại làm thật à?” Giọng Diệp Văn Văn trở nên hơi khàn, dù sao vừa nãy thở dốc và hét cũng quá dữ dội.
“Người nói vô tình, người nghe hữu ý chính là như vậy.” Lệ Trùng Khánh mỉm cười.
Mặt Diệp Văn Văn lại đỏ lên: “Đây là chuyện giữa hai người, sao lại toàn dựa hết vào bên thứ ba…”
“Nhưng vừa nãy là lần em điên cuồng nhất mà anh thấy…” Lệ Trùng Khánh nhướng mày.
“Vậy thì sao, em còn có thể điên cuồng hơn nữa cơ…” Diệp Văn Văn lập tức phản bác mà không cần nghĩ ngợi.
Lệ Trùng Khánh nghiêng người, cẩn thận quan sát vẻ mặt Diệp Văn Văn.
“Ví dụ đi?” Ánh mắt anh trở nên phức tạp, sẵn sàng cho một cuộc tấn công mới bất cứ lúc nào.
“Không nói cho anh.” Lúc này Diệp Văn Văn mới nhận ra mình nói gì, chỉ có thể yếu ớt đáp lại.
Lệ Trùng Khánh cắn nhẹ dái tai Diệp Văn Văn cho đến khi nó đỏ trở lại.
“Hôm đó trói em vào giường, anh cưỡng bức em với thân phận một người xa lạ, em cũng rất điên cuồng.” Lời của Lệ Trùng Khánh khiến mặt Diệp Văn Văn đỏ bừng.
“Đó không phải điên cuồng mà là phẫn nộ và tuyệt vọng.” Diệp Văn Văn vội giải thích.
“Cơ thể em không tuyệt vọng, chỉ có ham muốn, anh nhớ rất rõ.” Lệ Trùng Khánh nói với giọng rất khẳng định.
Diệp Văn Văn đột nhiên cảm giác ngực kìm nén khó chịu, có cảm giác muốn giải thích nhưng lại không thể giải thích rõ ràng.
“Vậy được rồi, em sẽ đeo bịt mặt quan hệ với một người đàn ông xa lạ, sau đó hồi tưởng lại cảm giác của mình lần đó!” Diệp Văn Văn dùng giọng điệu nửa giận dỗi nửa nghiêm túc đáp lại.
Lệ Trùng Khánh đã thấy trên mặt Diệp Văn Văn viết đầy vẻ không vui, anh nhanh chóng nhẹ giọng nói: “Đồ ngốc, em chỉ có thể là của anh, sao anh có thể đồng ý để em làm cùng người đàn ông khác!”
Diệp Văn Văn vẫn không nói gì, Lệ Trùng Khánh ôm cô vào lòng, cô cũng không phối hợp.
“Ừm… Anh sẽ nói lại, vì người đàn ông lạ đó là anh, anh biết rõ những điểm nhạy cảm trên cơ thể em nên mới phát sinh tình huống đó.”
Lệ Trùng Khánh đưa tay gõ nhẹ vào đầu mũi Diệp Văn Văn, sau đó lướt xuống dọc theo nhân trung đến môi cô.
Diệp Văn Văn cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn chút, nhưng không muốn tha cho Lệ Trùng Khánh, cô đột nhiên há miệng cắn ngón tay anh, không chút thương tình.
“Đau…” Lệ Trùng Khánh thật sự đau.
“Em định giết chồng à?” Lệ Trùng Khánh lại cảm thấy hưng phấn một cách khó hiêu sau khi hết đau.
“Không muốn nói chuyện với anh.” Diệp Văn Văn vẫn hơi giận, cảm giác Lệ Trùng Khánh không nên nói mình như thế.
“Vậy phải làm sao em mới chịu nói chuyện với anh?” Lệ Trùng Khánh nhìn Diệp Văn Văn đưa lưng lại với mình, thuận tay ôm lấy eo cô.
Thấy Diệp Văn Văn vẫn không để ý đến mình, Lệ Trùng Khánh lại di chuyển tay xuống dưới một chút.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!