CHƯƠNG 14: TRONG BA NGÀY
Tay mẹ Diệp run một cái, mặt đầy vẻ khó tin.
“Sao mày biết?”
Diệp Văn Văn hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.
“Tới giờ con không hỏi mẹ, không có nghĩa là con không biết. Ban đầu nếu không phải mẹ đi tìm ông nội anh ấy đòi tiền, sao con và anh ấy lại chia tay…”
Ánh mắt mẹ Diệp nhấp nháy không kiểm soát, hơi thở như sắp tắt.
“Lúc ấy không phải đang cần tiền mà… Ai mà ngờ mày lại mất đi cái danh mợ Lệ…”
“Đừng tìm người cạnh con đòi tiền nữa được không? Con không có bạn cũng không dám có bạn, bây giờ ngay cả tình cảm cũng bị mẹ can thiệp!”
Diệp Văn Văn hít mũi, hốc mắt đã ửng đỏ.
“Ban đầu nếu mày chịu thua kém, làm mình to bụng, bây giờ mợ Lệ vẫn là mày…”
Mẹ Diệp nhớ con rể rùa vàng trước đây, đáy mắt tràn đầy ảo não, hoàn toàn quên Quách Hữu.
Diệp Văn Văn không muốn nói với mẹ mình chuyện này nữa, cô mua vé xe rời Nam Thành tối nay, bây giờ không biết thoát đi thế nào.
“Mẹ trở về đi, con sẽ nghĩ cách giúp mẹ góp một trăm năm mươi triệu kia, nhưng đây là một lần cuối cùng.” Diệp Văn Văn thỏa hiệp.
Bất kể như thế nào, đây cũng là người đã sinh thành nuôi dưỡng cô, người phụ nữ cho cô sinh mạng.
“Mấy ngày nay chơi mạt chược với dì Hoa nhà bên, thua bà ấy sáu mươi triệu…” Mẹ Diệp yếu ớt mở miệng, mang vẻ giả vờ đáng thương.
Diệp Văn Văn đáy lòng dâng lên ngọn lửa vô danh, bị cô nuốt xuống.
“Con đi góp hai trăm mười triệu cho mẹ.”
“Nhà chuẩn bị đổi ghế sofa mới, ta để ý một cái rồi, giá bốn tám triệu…”
Ánh mắt mẹ Diệp sáng lên, trong con ngươi thoáng qua vẻ tham lam.
“Không thêm được nữa, trừ khi con bán máu.” Diệp Văn Văn không thể tiếp tục nhượng bộ.
Mẹ Diệp thức thời im lặng, có hai trăm mười triệu, lại đủ cho bà ăn chơi một trận.
“Mẹ đi đi, chờ con góp đủ tiền sẽ gửi mẹ.” Diệp Văn Văn một mắt cũng không muốn nhìn thấy bà.
“Vậy lúc nào con có thể chuyển…” Mẹ Diệp không yên tâm.
“Trong ba ngày.” Diệp Văn Văn không muốn cùng bà dây dưa nhiều, trong thẻ cô vừa hay có thể rút ít tiền tiết kiệm.
Sau khi mẹ Diệp rời đi, Diệp Văn Văn nặng nề thở phào nhẹ nhõm, tê liệt ngồi dưới đất.
Nam Thành không ở lại được, Bắc Thành không nghĩ trở về, thế gian này rốt cuộc chỗ nào mới là nơi cô có thể an phận…
Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối, Diệp Văn Văn điều chỉnh cảm xúc bắt đầu thu dọn hành lý.
Điện thoại vang lên ting một tiếng, Diệp Văn Văn phản xạ có điều kiện cho rằng là tin nhắn của tên biến thái trước đó.
Nhưng lại nhớ ra thân phận đối phương đã rõ ràng, không tự chủ được thở dài.
Cô lấy điện thoại ra nhìn một cái, vẫn là tin nhắn số lạ làm mình đỏ mặt kia.
Nhưng trong khung tin nhắn trống rỗng, không có bất kỳ chữ nào.
Là Lệ Trùng Khánh bấm nhầm?
Hay là anh muốn thể hiện với mình cái gì?