CHƯƠNG 98: ĐỪNG HẤP TẤP CŨNG ĐỪNG NÔN NÓNG
Lệ Trùng Khánh nói thật, mấy ngày nay sau khi tan làm anh đều trở về nhà họ Lệ, mà Diệp Văn Văn đều dành toàn bộ thời gian với nữ cảnh sát Bạch Dung kia.
Buổi tối, anh muốn gọi video để nói chuyện tình cảm như các cặp tình nhân, nhưng Diệp Văn Văn cảm thấy trong nhà có người ngoài, không muốn nói ra những lời đỏ mặt tía tai đó.
Bây giờ thật vất vả mới giải quyết xong công việc trong tay, anh chỉ có thể mượn chuyện công việc để gọi Diệp Văn Văn đến văn phòng của mình.
“Em đang nói chuyện với Bạch Dung … Sáng nay Quách Hữu xuất hiện ở dưới công ty…” Diệp Văn Văn xụ mặt, không để cho anh làm rối loạn tâm trí mình.
“Người của anh cũng chú ý đến rồi, cả ngày đều để mắt tới anh ta, không cho anh ta có cơ hội lợi dụng em.” Lệ Trùng Khánh không ngừng động tay động chân, miệng thì nói những lời nghiêm túc.
“Đừng để người của anh ảnh hưởng đến công việc của cảnh sát.” Diệp Văn Văn biết sự xuất hiện của Quách Hữu quấy nhiễu sự yên bình của bọn họ, nhưng dù sao Quách Hữu của hiện tại cũng khác xưa rất nhiều, dù sao cũng phải bắt được thế lực đứng sau anh ta mới thực sự yên tâm được.
“Vậy hiện tại đừng để những người không liên quan ảnh hưởng đến chuyện riêng của anh.”
Lệ Trùng Khánh vùi đầu vào cổ Diệp Văn Văn, hơi thở chỉ thuộc về cô khiến anh không cách nào trấn tĩnh được.
“Em không muốn bị anh đuổi việc một lần nữa trong giờ làm việc.” Diệp Văn Văn không đồng ý để Lệ Trùng Khánh càn quấy.
“Công việc chính của em là làm hài lòng anh, còn vị trí Giám đốc kia chỉ là công việc phụ.”
Lệ Trùng Khánh nhất thời không muốn buông tay, chỉ muốn cô ở bên cạnh mình, anh mới có thể giảm đi sự lo lắng trong công việc.
Diệp Văn Văn thật sự không có tâm trạng, trong lòng cô đang suy nghĩ không biết nên đối phó với Quách Hữu như thế nào.
“Đợi chuyện của Quách Hữu giải quyết xong, em sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn anh được không? Bây giờ em không có tâm trạng…” Diệp Văn Văn nũng nịu nói, biểu cảm lộ ra vẻ uất ức.
Cô vừa làm nũng và tỏ ra yếu đuối, Lệ Trùng Khánh đã đầu hàng.
Nhưng anh vẫn nắm tay cô, vẫn không động như cũ.
“Buổi trưa không phải thời gian làm việc, em tới chỗ anh, hửm?” Ý tứ sâu xa của âm cuối càng làm cho má của Diệp Văn Văn càng thêm bỏng rát.
“Trưa nay em phải đi ra ngoài ăn với Bạch Dung rồi. Anh ăn với trợ lý Từ đi.” Diệp Văn Văn cười, đẩy tay của anh để trên eo mình ra.
Lệ Trùng Khánh nhíu mày: “Nữ cảnh sát kia thật đúng là có trách nhiệm, 24 giờ vẫn không buông lỏng.”
Nụ cười trên mặt Diệp Văn Văn càng sâu, cuối cùng cô hôn lên mặt Lệ Trùng Khánh để bày tỏ tâm ý của mình.
“Được rồi, chúng ta phải kiên nhẫn một chút. Anh đừng hấp tấp, cũng đừng nôn nóng thế.”
Đi ra khỏi văn phòng, Diệp Văn Văn đưa tay ra đóng cửa lại.
Cô nhìn thấy Từ Thanh ngẩn người ngồi ở bàn làm việc ngoài hành lang, vừa định chào hỏi rồi mới rời đi, nhưng dư quang lại liếc nhìn bức tường kính bên cạnh anh ta, cửa chớp có một khe hở lớn, có thể thấy rõ tình hình bên trong phòng làm việc của Lệ Trùng Khánh.
Diệp Văn Văn sửng sốt, vừa rồi ở trong phòng làm việc, chỉ thấy cửa chớp che kín mít, không để ý đến chi tiết nhỏ như vậy.
Bây giờ vừa nhìn thấy khiến cô cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
“Giám đốc Diệp.” Từ Thanh đã chú ý tới Diệp Văn Văn, lịch sự đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mỉm cười chào hỏi.
“Vất vả rồi.” Diệp Văn Văn không biết phải nói gì.