CHƯƠNG 61: ĐẤU TRANH TRONG TÌNH YÊU
Diệp Văn Văn bỏ điện thoại lên tủ đầu giường rồi tắt đèn đi.
Cô hít mũi, nước mắt chảy xuống không thể kìm chế nổi, lăn trên má rồi thấm vào gối đầu.
Cô biết nếu mình lo lắng thì có thể gọi điện thoại lại.
Nhưng dù Lệ Trùng Khánh nghe máy thì sao? Anh nói có chắc là thật không?
Diệp Văn Văn không chịu nổi lời nói dối, cũng không chịu nổi sự thật.
Cô rất khó chịu, cũng rất bất lực.
Cô chỉ biết là, hiện tại nỗi nhớ như thủy triều, làm cho cô muốn khóc.
Vốn cảm xúc khi đến tháng đã đa sầu đa cảm rồi, lại thêm một đống chuyện sốt ruột nữa, thể xác và tinh thần cô đều mệt mỏi.
Người đàn ông duy nhất có thể mang đến cảm giác an toàn cho cô, đột nhiên lại trở thành một nhân tố khiến cô cảm thấy không an toàn.
Cho dù trong mắt anh chỉ có một người phụ nữ là cô, nhưng ở trong mắt người phụ nữ khác, anh là một người đàn ông rất hiếm có.
Hơn nữa người phụ nữ kia trẻ hơn cô, xinh đẹp hơn cô…
Diệp Văn Văn miên man suy nghĩ rất nhiều, cho đến khi chân trời dần sáng lên, cô mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Cho dù vô cùng buồn ngủ mới thiếp đi được, nhưng giấc ngủ của cô vẫn không an ổn, còn gặp ác mộng.
Một cơn ác mộng đáng sợ.
Ngày nghĩ sao, đêm mơ thấy vậy.
Cô mơ thấy cảnh Lệ Trùng Khánh và Dư Tinh đi công tác.
Lệ Trùng Khánh đi ra khỏi phòng tắm, mặc bộ đồ đầy gợi tình. Dư Tinh dán đến, quấn lên người anh như rắn nước.
Lệ Trùng Khánh không đẩy ra, nhưng cũng không ôm lại, dáng vẻ anh vẫn lạnh băng như trước.
Nhưng Dư Tinh dùng hết bản lĩnh, làm cho mặt anh có hơi thở tình ái.
Chuyện phía sau, cứ thế thuận lý thành chương.
Diệp Văn Văn đứng ở cạnh cửa nhìn bọn họ dây dưa, tim đang chảy máu.
Cô nghe thấy có người đang khóc, mở mắt ra mới phát hiện tất cả đều là mơ.
Gối đầu bị ướt một mảng, trên mặt cũng ướt đẫm nước mắt.
Thì ra là chính cô đang khóc.
Diệp Văn Văn rất đau đầu, căn bản không có sức lực đi làm.
Cô bèn xin nghỉ, lấy hộp thuốc ra rồi tìm hai viên Ibuprofen để uống.
Chỉ có thuốc giảm đau mới có thể ngăn chặn đau đớn của cô lúc này.
Nhìn chính mình trong gương, tóc như ổ gà, hai đôi mắt thâm đen thành mắt gấu trúc, sắc mặt tiều tụy bệnh tật.
Phụ nữ sắp ba mươi tuổi, còn có tư cách đấu tranh trong tình yêu không?
Cô lắc đầu thật mạnh, đuổi những thứ thượng vàng hạ cám này ra khỏi đầu.
Ba mươi tuổi thì sao, phụ nữ ba mươi tuổi là từ hai mươi tuổi đi tới, từ ngây ngô đến trưởng thành, phụ nữ ba mươi tuổi có khí chất cùng sức hấp dẫn mà cô gái hai mươi tuổi không có được, sức hấp dẫn phát ra từ trong ra ngoài.
Diệp Văn Văn cố nâng cao tinh thần, sau đó đi rửa mặt đánh răng rồi đắp mặt nạ.
Nếu chỉ vì một cuộc điện thoại mà khiến Diệp Văn Văn sinh ra cảm giác tự ti, vậy không thể oán người khác.
Cho dù cả đêm qua đi, di động vẫn không có một tin nhắn nào của Lệ Trùng Khánh.
Diệp Văn Văn nằm trên giường, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa lẳng lặng cảm nhận cảm giác ẩm ướt mặt nạ mang đến.
“Tinh…” Di động đột nhiên có chuông báo.
Diệp Văn Văn mở mắt, lập tức cầm lấy điện thoại.
Động tác mạnh khiến mặt nạ trên mặt cô bị biến dạng, suýt chút nữa là chảy xuống dưới.
Nhưng cô không thèm quan tâm, cô muốn nhận được điện thoại của Lệ Trùng Khánh trước.