Buổi trưa ngày hôm sau, Giang Âm bị ánh mặt trời đánh thức.
Cô hơi cử động một chút, cả người đau nhức vô cùng, vươn tay sờ sang bên cạnh, chạm được một cơ thể nóng ấm, cô tự nhiên dịch tới, ôm lấy rồi cọ cọ.
Trần Thanh cong môi cười, đặt ipad trong tay sang một bên, ôm cô ngồi lên người mình, hỏi:
“Ngủ đủ rồi sao?”
Giang Âm ngồi trên bụng anh, chôn mặt vào cổ anh, giọng nói vừa tỉnh ngủ hơi khàn khàn.
“Mấy giờ rồi ạ?”
Anh nghiêng đầu hôn lên tóc cô, cầm ipad nhìn thoáng qua, trả lời:
“Gầ mười hai giờ, em đói bụng không?”
“Cái gì?”
Giang Âm đột nhiên ngẩng đầu.
Đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Trần Thanh, cô lập tức nhớ tới hình ảnh đêm qua bọn họ điên cuồng làm tình.
Khuôn mặt trắng nõn của Giang Âm ửng đỏ, hờn dỗi trừng mắt với anh, nói:
“Đều tại anh!”
Tối hôm qua, sau khi trở về phòng, anh lại đè cô ra, làm thêm một lần nữa trong phòng tắm.
Trần Thanh nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, lập tức đoán được cô đang nghĩ gì.
Anh cúi người cắn nhẹ lên chóp mũi ôc, cười khẽ:
“Ừm, đều do anh.”
Giang Âm đánh nhẹ lên ngực anh, rồi ôm cổ anh một lần nữa, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Hừ! Không thèm so đo với anh nữa.”
“Cảm ơn vợ yêu.:
Trần Thanh phối hợp với cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hỏi:
“Thật sự không muốn đi hưởng tuần trăng mật sao?”
“Sau này đi cũng được mà.”
Giang Âm ngồi dậy, cùng anh đan mười ngón tay vào nhau, nói:
“Ngũ Nguyệt còn nhỏ như vậy, thằng bé không xa em được đâu.”
Trần Thanh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt mang theo sự áy náy:
“Xin lỗi bé.”
Giang Âm lắc đầu, nắm lấy tay anh, nhoẻn miệng cười, vẻ mặt thỏa mãn:
“Em rất vui vì có Ngũ Nguyệt. Chỉ cần có hai người thì đó chính là thời gian tuần trăng mật của em!”
Nói xong, cô dựa vào lòng anh, quơ quơ hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, nói:
“Hơn nữa chúng mình còn cả đời mà, chờ Ngũ Nguyệt lớn hơn một chút, muốn đi đâu cũng đều có thể đi, không phải sao?”
Trần Thanh ngẩn ra.
Anh nhìn cô chăm chú, không dời tầm mắt.
Bé yêu của anh chỉ cần dùng một, hai câu nói đã chạm tới tâm tư của anh.
Cô càng như vậy, anh lại càng nhịn không được.
Anh ôm chầm lấy cô, cúi đầu hôn lên vành tai của anh, giọng nói khàn khàn:
“Bé, anh yêu em.”
Nghĩ tới nghĩ lũi, có thể biểu đạt tình yêu của anh cũng chỉ có ba chữ này.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của hai người vẫn bình đạm ấm áp như trước đây.
Tình cảm của hai vợ chồng cũng không vì Ngũ Nguyệt mà thay đổi.
Rất nhiều người đều nói, sau khi có con rồi thì sẽ xem nhẹ lẫn nhau, do đó tình cảm cũng dần phai nhạt.
Nhưng mà Giang Âm không đồng tình với quan điểm này.
Bé cưng và bạn đời đều quan trọng như nhau.
Muốn bé cưng, nhưng đồng thời cũng muốn yêu nửa kia của mình.
Tiểu Niệm Sanh chín tháng tuổi, bé đã cai sữa mẹ, cũng bắt đầu biết đi.
Mỗi bước bé đi không ổn lắm, đều hơi run rẩy.
Nhưng tính tình của Ngũ Nguyệt rất độc lập, lần nào cũng từ chối sự giúp đỡ của Giang Âm, nếu bị ngã thì sẽ tự mình bò dậy.
Bởi vì, mỗi nơi trong nhà cũ của nhà họ Trần đều trải thảm lông.
Thấy con trai không còn ỷ lại mình nữa, Giang Âm quay trở lại trường học, hoàn thành chương trình năm tư, cũng dần trở nên bận rộn.
Xem hài tử không hề như vậy ỷ lại nàng, Giang Âm liền trở lại trường học học lại năm 4, nhật tử cũng trở nên bận rộn.
Mùa đông giá rét năm ấy, Giang Âm thành công tốt nghiệp đại học Bắc Kinh.
Trần Thanh đưa cô và Ngũ Nguyệt đã biết nói trở về thành phố Nam thăm Giang Minh Sinh và Đinh Thanh.
Gần đây ba Giang bận rộn việc mở chi nhánh thứ bảy của quán lẩu, khi bọn họ đến, chỉ có Đinh Thanh ở nhà.
Ngũ Nguyệt ngày thường không nói nhiều lắm lại rất thân thiết với bà ngoại, luôn miệng vui vẻ gọi một câu bà ngoại, hai câu bà ngoại, chọc cho Đinh Thanh vô cùng vui vẻ.
Thấy vậy, Trần Thanh và Giang Âm yên tâm giao con trai cho mẹ Giang, muốn tới trường cấp ba thành phố Nam.
Năm trước nhà họ Giang đã chuyển tới trung thành phố Nam, mà trường cấp ba thành phố Nam lại cách nội thành khá xa, cho nên Trần Thanh mất nửa giờ mới lái xe tới nơi. Anh đậu xe xong xuôi rồi nắm tay Giang Âm đi vào cổng trường.
“Anh nói chúng mình có thể đi vào không?”
Giang Âm nhìn cổng trường đóng chặt cùng bảo vệ.
Trần Thanh nhìn theo mắt cô, thấp giọng cười:
“Chắc là có thể.”
Sau đó Giang Âm thấy Trần Thanh nói gì đó với bảo vệ, vẻ mặt bảo vệ sùng bái và nhìn anh bằng ánh mắt tán thưởng, tiếp đó anh nắm tay cô đi vào sân trường.
Bây giờ đang là thời gian lên lớp buổi chiều, trường học bị tuyết trắng bao phủ vô cùng yên tĩnh.
Giang Âm nhìn nơi quen thuộc này, bỗng nhiên cảm thán:
“Chưa gì mà đã trôi qua lâu như vậy rồi!”
Trần Thanh nghiêng đầu nhìn người bên cạnh vô cùng chăm chú, ánh hoàng hôn mùa đông không tươi sáng như mùa hè, những đám mây xung quanh cũng bị ráng màu này làm nổi bật lên một tia trong suốt, tựa như là bị nước thấm ướt, cũng giống như một bức tranh màu nước tươi mát, xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!