Sau lễ cưới, hai người về phòng thay lễ phục, sau đó đi tới từng bàn tiệc kính rượu khách khứa.
Trong đó, Hứa Trạm là người “nhiệt tình” nhất, cậu ta rót đầy một ly rượu trắng cho Trần Thanh.
Mãi cho đến buổi chiều, khách khứa khó khăn lắm mới chơi tận hứng.
Sau khi tiễn mọi người đi, Giang Âm mệt mỏi dựa vào người Trần Thanh, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Mệt mỏi quá!”
Trần Thanh thuận thế ôm lấy eo của cô, khóe miệng cong lên, nói:
“Về nhà cũ hay tới nhà mới?”
Giang Âm nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi trả lời:
“Đi nhà mới xem đi ạ.”
Nhà mới của hai người là một biệt thự nhỏ độc lập, nằm ở trung tâm thành phố.
Phòng tân hôn nằm ở lầu ba, trang trí rất lộng lẫy, Giang Âm đi vào phòng, cũng không có quan tâm lắm.
Trần Thanh chậm chạp kéo cà vạt xuống, cũng nằm xuống bên cạnh cô, vươn tay kéo cô vào lòng mình, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp:
“Ngủ đi.”
Chỉ chốc lát sau, cảm nhận được hơi thở của người trong lòng dần đều đều, Trần Thanh cúi đầu hôn lên trán cô, cũng nhắm mắt ngủ.
Cho tới khi Giang Âm tỉnh giấc thì đã là hoàng hôn, người vốn dĩ nằm ở bên cạnh cũng không thấy đâu.
Cô ngồi trên giường một lúc, sau đó xốc chăn xuống giường, chân vừa mới chạm đất thì Trần Thanh đã quay lại.
Vừa ngẩng đầu, thì cùng anh bốn mắt nhìn nhau.
Mặt trời lặn, ánh hoàn hôn cũng dần tắt, người đàn ông cao lớn đứng dựa lên khung cửa, khóe miệng cong lên, đôi con người màu đen chan chứa ý cười, dịu dàng tới mức không nói thành lời.
Từ trước tới nay, Giang Âm không hề có sức chống cự đối vưới anh, cô đỏ mặt dời tầm mắt, nói:
“Có phải trong nhà có bể bơi không anh?”
Trần Thanh tới gần, sửa lại mái tóc hơi rối của cô, nói:
“Muốn bơi à?”
“Vâng…”
Cô dừng lại một chút, sau đó chu miệng nói:
“Nhưng mà em không biết bơi.”
Trần Thanh bật cười, nắm lấy tay cô, đi ra ngoài.
“Anh có thể dạy em, nhưng mà, đi ăn cơm trước đã.”
Nghe anh nói như vậy, Giang Âm lập tức có tinh thần, cô vui vẻ nói:
“Vâng!”
Sau khi hai người cơm nước xong xuôi, ngoài trời đã hoàn toàn tối.
Bể bơi đặt ở trên tầng cao nhất, Giang Âm mặc một bộ đồ bơi màu đen, ngồi ở bên cạnh bể bơi.
Ánh mắt cô không rời khỏi bóng dáng đang bơi lội, nói chuyện cùng Chu Nhược Thủy qua điện thoại:
“Mẹ, Ngũ Nguyệt ngủ rồi ạ?”
“Ngủ rồi, cục cưng rất ngoan, con không cần lo lắng đâu.”
Hai người vừa nói vừa cười một lúc lâu, sau đó mới cúp điện thoại.
Vừa đặt điện thoại xuống, Trần Thanh liền bơi tới bên cạnh cô, vươn tay, nói:
“Xuống đây đi.”
“Không đâu.”
Giang Âm theo bản năng co người lại, nhìn mặt nước, nuốt nước miếng nói:
“Chắc là em không nổi được đâu.”
Trần Thanh không nhịn được mà bật cười:
“Sợ thế cơ à?”
Giang Âm mím môi, đôi mắt ngập nước, gật đầu như giã tỏi.
Thấy vẻ mặt kháng cự của cô, Trần Thanh thở dài, cũng không ép buộc cô nữa mà tiếp tục bơi.
Giang Âm nhìn anh không chớp mắt, thấy anh tự nhiên bơi trong nước, cơ thể trắng nõn dưới mặt nước màu xanh như ẩn như hiển, tựa như một viên ngọc sáng nổi giữa làn nước màu xanh vậy.
Nhìn một hồi, cô khẩn trương liếm liếm môi, bỗng nhiên cảm thấy hứng thú. Cô để hai chân vào trong nước, cảm giác mát lạnh lấp tức truyền đến, khiến cho mỗi lỗ chân lông trên người đều như giãn ra.
Tìm được thú vui mới, trong lúc nhất thời, cô không chú ý tới Trần Thanh.
Chờ tới khi cô phản ứng lại thì Trần Thanh đã bơi tới bên cạnh cô, đột nhiên nắm lấy mắt cá chân của cô, kéo cô xuống nước.
Giang Âm rơi vào bể bơi, bởi vì sợ hãi mà vội vàng leo lên kẻ đầu sỏ gây tội.
“A! Anh…”
Có thể là do bị dọa nên đôi mắt cô phiếm hồng, dáng vẻ nhu nhược, yếu đuối.
Trần Thanh cô vào lòng, hai tay nâng mông cô lên, cúi đầu hôn lên mắt cô, nói:
“Anh xin lỗi bé.”
Tuy rằng đang nói lời xin lỗi, nhưng Giang Âm chẳng nghe ra ý tứ xin lỗi nào trong giọng nói của anh cả.
Cô tức giận cắn vào yết hầu của anh, lời nói không rõ ràng, nhưng lại thật sự tức giận:
“Anh thật quá đáng!”
Trần Thanh cong môi, vẻ mặt vui vẻ, cúi đầu dùng chóp mũi cọ lên sườn mặt cô, nói:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!