Buổi tối trước ngày Giang Âm sinh, trong phòng bệnh vẫn chỉ có hai người.
Trần Thanh ngồi bên mép giường, nắm tay cô, hỏi:
“Lo lắng à?”
“Vâng.”
Giang Âm sờ bụng mình, gật đầu.
Nói không lo lắng chắc chắn là giả, dù sao đây cũng là lần đầu tiên.
Trần Thanh nhéo bàn tay mềm mại của cô, thấp giọng hỏi:
“Ngày mai anh vào cùng em nhé?”
“Em không cần đâu, đến lúc đó chắc chắn em rất xấu.”
Giang Âm dở khóc dở cười, lập tức từ chối đề nghị của anh.
“Không xấu, em là người xinh đẹp nhất.”
Giang Âm bật cười, hờn dỗi trừng mắt với anh:
“Dù sao cũng không được, một mình em cũng có thể mà.”
Trần Thanh nhìn cô vào giây, suy nghĩ một lát, cũng không miễn cưỡng cô nữa.
Thấy anh không nói nữa, Giang Âm cũng nói sang chuyện khác:
“Anh thích con trai hay con gái thế?”
“Đều thích.”
“Có lệ!”
Giang Âm chu miệng, nhỏ giọng nói.
Trần Thanh cười khẽ, vươn tay đặt lên bàn tay đang đặt trên bụng của cô, nói:
“Không phải là trả lời cho có lệ. Chỉ cần là em sinh, như thế nào anh cũng thích.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện trong màn đêm yên tĩnh, bên tai chỉ có tiếng nói của đối phương, khiến cho cả hai đều cảm thấy an tâm.
Chút lo lắng của Giang Âm cũng được anh trấn an.
Nói được một lúc, cô cảm thấy mí mắt mình càng ngày càng nặng, cứ như vậy mà nằm nghiêng mơ màng ngủ mất.
Thấy cô đã ngủ rồi, Trần Thanh cúi người dịch góc chăn cho cô, hôn nhẹ lên môi cô, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng:
“Ngủ ngon, bé yêu.”
Buổi trưa ngày hôm sau, tử cung của Giang Âm đãmở bốn phân, được đẩy vào phòng giải phẫu. Vào lúc hoàn hôn cùng ngày, bé cưng mà hai nhà đều mong chờ cuối cùng cũng ra đời.
Như Giang Âm mong muốn, tên của bé cưng là Trần Niệm Sanh, tên thân mật là Ngũ Nguyệt.
Trong lúc ở cữ, Trần Thanh không rời khỏi Giang Âm và con trai một phút nào cả, dường như tất cả mọi việc đều tự tay làm lấy.
Thời gian trôi qua, tháng sau đã tới.
Chân của Trần Thanh đã khỏi hẳn, anh ôm Ngũ Nguyệt trong tay, đưa Giang Âm xuất viện, trở về nhà cũ của nhà họ Trần.
Trở về phòng, anh đặt con trai đã ngủ say lên giường nhỏ, xoay người ôm eo Giang Âm đi tới mép giường, thấp giọng hỏi:
“Có mệt không em?”
Giang Âm ngáp một cái, vẻ mặt uể oải, gật đầu.
Ngũ Nguyệt mới sinh được hơn một tháng, cuộc sống của cô như đảo lộn.
Ban ngày, ngoại trừ những việc tất yếu như ăn uống này kia thì thời gian còn lại bé sẽ ngủ. Cho nên đến tối lại tỉnh như sáo.
Mới lên chức ba mẹ, đối với bé cưng, hai người cực kỳ cẩn thận, vừa đến tối thì không dám chợp mắt, chỉ sợ xuất hiện sự cố.
Trần Thanh cúi đầu hôn môi cô, bảo cô nằm lên giường.
“Em đi ngủ đi.”
“Vâng.”
Giang Âm nghe lời nằm lên giường rồi hỏi:
“Anh không ngủ ạ?”
Anh lắc đầu, ngồi bên mép giường, nói:
“Lát nữa anh tranh thủ tới công ty, giải quyết chuyện này sớm một chút cũng có thể an tâm hơn.”
Giang Âm nắm lấy tay anh, nghĩ tới vụ tai nạn xe lần trước, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Vậy anh cẩn thận một chút, em và Ngũ Nguyệt đợi anh về.”
“Được.”
Biết cô lo lắng, giọng nói của Trần Thanh dịu dàng hơn bao giờ hết:
“Ngoan, ngủ đi.”
Nghe câu trả lời chắc chắn của anh, Giang Âm “vâng” một tiếng rồi nhắm mắt lại.
Trần Thanh đợi cô ngủ say rồi mới nhẹ bước chân đi tới nhìn con trai đang say ngủ, sau đó mới yên tâm rời đi.
Phòng họp tầng cao nhất của tập đoàn Dung Hòa.
Trần Thanh ngồi ở vị trí chủ trì, ngón trỏ và ngón giữa gõ nhẹ lên mặt bàn, đôi mắt sâu thẳm không chút để ý nhìn lướt qua những cổ đông và Ngô Thiên Đạt đang đổ mồ hôi đầy mặt.
Bỗng nhiên, âm thanh ngón tay gõ lên bàn biến mất, giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Những việc mà các người đã làm, không cần tôi nói thì trong lòng mọi người tự hiểu rõ rồi, đúng chứ?”
Tất cả mọi người im lặng như ve sầu mùa đông, phòng hội nghị lớn như vậy, nhưng bầu không khí lại như đang ngừng lại.
“Nhưng mà, thấy mọi người đều là những người đi trước của tập đoàn Dung Hòa, cho nên lần này tôi có thể không tính toán.”
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng không quá lớn, nhưng lại khiến mọi người sợ sệt.
“Nhưng tôi hy vọng, không có lần sau!”
Nói xong, Trần Thanh ngả lưng dựa vào chiếc ghế làm bằng da, ngón tay thon dài đặt ở hai bên tay vịn màu đen, nói:
“Nếu không còn gì để nói nữa, ngoại trừ ông Ngô, còn lại tất cả mọi người có thể đi rồi.”
Vừa dứt lời, mọi người không hẹn mà cùng lau đi mồ hôi lạnh trên trán, khom lưng cúi đầu đi ra khỏi phòng.
“Tại sao mày còn sống?”
Sắc mặt Ngô Thiên Đạt tái xanh, cả người đều cứng đờ.
Ánh mắt Trần Thanh trở nên sắc bén, khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười lạnh:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!