Giang Âm chôn mặt vào hỗm vai anh, giọng nói hơi khàn khàn, nghe không ra cảm xúc:
“Sau đó thì sao?”
Lòng bàn tay Trần Thanh chậm rãi vuốt ve cổ cô, thở dài, hơi đẩy cô ra, quả nhiên cô gái nhỏ lại sắp khóc.
“Sao lại khóc thế này?”
Anh cong ngón trỏ, khẽ chạm lên đuôi mắt phiếm hồng của cô.
“Còn khóc nữa thì anh không nói.”
“Không được!”
Giang Âm đưa tay nắm lấy tay anh, giống như một con mèo đang giơ nanh vuốt.
Trần Thanh cười nhẹ một tiếng, giọng nói dịu dàng mang theo giọng điệu thương lượng:
“Vậy em không khóc nữa, được không?”
Giang Âm khịt mũi mấy cái, áp chế cảm xúc xuống, trịnh trọng gật đầu:
“Được ạ!”
Thấy dáng vẻ nhu nhược đáng thương của cô, Trần Thanh không khỏi cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ nhàng nhấm nháp cánh môi của cô, chậm rãi xâm lấn.
Là một nụ hôn không chứa tình dục, chỉ đơn thuần là hôn môi, nhưng lại ngọt ngào như mật.
Thật lâu sau, anh buông miệng nhỏ của cô ra, nói:
“Sau đó thì được một lão trunng y cứu về. Y thuật của ông ấy không tồi, giữ lại được tính mạng của anh. Nhưng khi lăn xuống từ trên núi, đầu anh bị đâm phải rồi lâm vào hôn mê, khi tỉnh lại thì mới biết thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi. Anh có thể đoán được chuyện anh bị thương không phải ngẫu nhiên, cho nên vẫn không dám báo nguy để lộ ra bên ngoài. Cũng vì thế mà mọi người mới không tìm thấy anh.”
Nói tới đây, Trần Thanh dừng lại một chút, giọng nói trầm thấp tràn ngập sự áy náy:
“Anh xin lỗi bé, bây giờ anh mới về, để em chịu khổ rồi.”
Anh rất khó chịu, cũng rất đau lòng.
Anh rời đi, không ở bên cạnh cô, để mấy trăm ngày đêm, cô phải cô đơn một mình.
Cô gái nhỏ của anh mềm yếu như vậy, lại vì không có anh bên cạnh mà dũng cảm đứng ra bảo vệ tất cả cho anh.
Giang Âm rũ mắt, đưa tay chạm vào cái chân còn chưa khỏi hẳn của anh, hỏi:
“Có phải rất đau không anh?”
“Không đau.”
Trần Thanh lắc đầu, nắm lấy tay cô hôn nhẹ lên đó, nhìn cô rất chăm chú, hứa hẹn nói:
“Sau này anh sẽ không để em một mình nữa.”
Giang Âm tủi thân mím môi, chui vào lòng anh, giọng nói mềm mại:
“Anh nói rồi đó!”
Trần Thanh cúi đầu nhìn cô, từ khóe mắt đến đuôi mày đều là nhu tình, khẽ gật đầu.
“Vaahy mọi người trong nhà biết anh về chưa?”
Hiểu hết mọi chuyện từ đâu đến cuối rồi, Giang Âm đột nhiên nhớ tới chuyện này.
“Biết rồi, nếu không thì em cho rằng cái chân này của anh có thể trở về tìm em hả?”
Lúc anh tỉnh lại, việc đầu tiên là dùng điện thoại của lão trung y kia, gọi cho ba mình là Trần Lâm Mặc.
“Vậy là tốt rồi.”
Giang Âm dựa lưng vào lòng anh, đặt tay anh lên bụng mình, nói:
“A Thanh, đây là bé cưng của chúng mình, anh được là ba rồi!”
Cô muốn tự mình chia sẻ niềm vui với anh dù là muộn màng.
Có lẽ là vì mới là ba, cho nên Trần Thanh không biết nên làm gì, cảm giác gần gũi này so với lúc biết cô mang thai còn bất ngờ hơn nhiều.
Anh khẽ cong môi, vài lần há miệng nhưng lại không thể nói được lời nào.
Cuối cùng, Trần Thanh không biết nói gì hơi nghiêng đầu hôn lên vành tai của cô, giọng nói trầm thấp tràn ngập yêu thương:
“Bé, cảm ơn em.”
Cảm ơn em, đã khiến cho cuộc đời của anh được vẹn toàn.
Mấy ngày kế tiếp, mặc dù hành động không tiện nhưng dường như Trần Thanh không rời khỏi cô.
Hai người ở trong phòng bệnh yên tĩnh, một người nằm, một người ngồi.
Tháng năm ở thủ đô, trời mưa liên miên.
Ngoài cửa sổ không biết lại mưa từ khi nào, tiếng mưa tí tách tí tách, nghe rất thoải mái.
Giang Âm híp mắt nằm trên giường, nửa tỉnh nửa mê, cô mở mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Ngày chuyển dạ càng ngày càng gần, chân tay cô đã sưng vù lên từ mấy tháng trước.
Nhưng khi cô không cảm thấy không thoải mái. Chỉ là bây giờ anh đã về, bỗng nhiên cô trở nên yếu ớt hơn, cảm thấy chỗ nào cũng đau.
Mà giờ phút này, người đàn ông lạnh lùng kia lại chăm chú mát xa cho cô.
Rõ ràng chỉ là hình ảnh bình thường mà thôi nhưng do anh làm, cho nên khiến Giang Âm mặt đỏ tim đập nhanh.
Mỗi động tác của anh, đối với cô đều rất quyến rũ.
Chia xa lâu như vậy, cô thật sự rất nhớ anh, cũng muốn anh.
Chỉ cần nhìn thấy anh như vậy, phía bên dưới của cô lại ngứa, cảm giác trống rỗng.
Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của anh, Giang Âm không khống chế được mà nhớ tới hình ảnh triền miên trước kia của hai người.
Anh bị tình dục chi phối dùng sức làm cô, cùng với dáng vẻ yên tĩnh, lạnh nhạt lúc này tựa như hai người.
Nghĩ một chút, khuôn mặt của Giang Âm càng đỏ hơn.
Trong lúc cô đang thất thần, Trần Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!