Thành viên mới xuất hiện, xóa tan đi màn sương mờ buồn bã bao trùm lên nhà họ Trần.
Biết Ngô Thiên Đạt sẽ không cam lòng thất bại, Ngô Tú Dung lập tức đưa Giang Âm đến đại viện quân khu – nhà cũ của nhà họ Trần.
Thật ra Giang Âm không muốn rời khỏi chung cư. Nơi này mỗi nơi đều có hơi thở của Trần Thanh, khi ở đó, cô có cảm giác như anh vẫn đang ở bên cô, chưa bao giờ rời xa.
Nhưng vì sự an toàn của bé cưng, cô không thể mạo hiểm như vậy.
Chu Nhược Thủy đưa cô vào phòng của Trần Thanh, dặn dò vài câu rồi rời đi.
Mấy chục tiếng đồng hồ căng thẳng đã vượt quá sực chịu đựng của cô, Giang Âm không có tâm tư đi đánh giá căn phòng này.
Cô trực tiếp nằm lên giường, ngửi chiếc gối của Trần Thanh, dường như vẫn còn hơi thở của anh như có như không, khiến cô có cảm giác an toàn mà chìm vào giấc ngủ bình yên.
Sau một giấc ngủ, để không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cô chủ động yêu cầu tạm nghỉ học một năm.
Cô đeo chiếc nhẫn mà mình tìm thấy trong két sắt lên cổ, muốn chờ Trần Thanh trở về đeo nó lên tay cho cô.
Cô còn nói với Chu Nhược Thủy muốn một chiếc bút ghi âm, để mỗi ngày trước khi đi vào giấc ngủ, cô có thể ghi lại nỗi nhớ của mình dành cho Trần Thanh.
Giang Âm không có bước chân ra khỏi đại viên một bước. Thời gian rảnh rỗi đều dành cho Ngô Tú Dung và Chu Nhược Thủy.
Cô biết, bọn họ muốn dời sự chú ý của cô.
Thời gian mang thai của cô cũng không quá vất vả, bé cưng trong bụng rất ngoan, cũng không lăn lộn làm khó cô. Mỗi ngày cô chỉ có ăn rồi ngủ mà thôi.
Giang Âm đã nghĩ ra một cái tên rất êm tai cho bé cưng.
Trần Niệm Sanh.
Mặc dù cuộc sống rất phong phú nhưng mỗi ngày Giang Âm đều nhớ anh, chỉ cần nghĩ đến anh thì trái tim sẽ đau.
Những hình ảnh hai người từng ở bên nhau sẽ hiện lên trong đầu cô.
Lần đầu hôn anh, lần đầu tiên ngủ cùng anh, lần đầu tiên làm tình, mỗi cảnh tượng đều rõ như ngay trước mắt.
Cùng nhau trải qua năm lần xuân hạ thu đông, mấy trăm lần mặt trời lên cao hoặc mưa dầm liên miên, hơn một ngàn ngày đêm luôn phiên, mà Trần Thanh đều sẽ giống như mặt trời , vô cùng tỏa sáng.
A Thanh của cô, rõ ràng là một người lạnh nhạt, lại đối với cô dịu dàng đến thế.
Đông qua xuân tới, còn một tuần nữa là tới ngày sinh, Giang Âm được đưa tới bệnh viện quân khu, Đinh Thanh và Giang Minh Sinh đưa Giang Nhạc bay tới thủ đô.
Sáng sớm ngày hôm sau trong bệnh viện.
Phía chân trời đã dần sáng lên, những tia sáng màu hồng nhạt xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất, mặt trời vàng cam tràn đầy sức sống cũng dần hiện rõ, từng chút từng chút chiếu sáng, xuyên qua cửa sổ, chiếu vào phòng bệnh.
Chút ánh sáng này cũng khiến Giang Âm đang ngủ say phải nhíu mày, hàng lông mi như cánh bướm khẽ run rẩy, sau đó mắt hạnh mở ra, ngây ngốc nhìn trần nhà.
Cô lại mơ thấy A Thanh…
Bỗng nhiên, một tiếng cười khẽ truyền tới bên tai Giang Âm, khiến cô ngạc nhiên ngồi dậy.
Vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong, bình yên vô sự ngồi ngay ngắn trên sô pha, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô.
Giang Âm chớp chớp mắt, luống cuống chân tay xoay người xuống giường, mang theo bụng to bước nhanh tới trước mặt Trần Thanh, hỏi:
“A Thanh, là anh sao?”
“Sao có con rồi mà vẫn ngốc như vậy?”
Trần Thanh vội vàng đưa tay đỡ cô ngồi xuống, nửa người dưới lại không động.
Giang Âm nắm chặt tay anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh như thể đó là cách nói với cô rằng, đây không phải là cô nằm mơ.
Không phải nằm mơ.
A Thanh của cô, thật sự trở lại rồi.
Đôi mắt cô nhanh chóng phiếm hồng, bao nhiêu tủi thân những ngày qua nháy mắt muốn bộc phát:
“Anh đi đâu… Hu hu hu… Anh có biết là em sợ hãi như thế nào không?”
“Anh xin lỗi bé, là anh không tốt.”
Trần Thanh vừa đau lòng lại vừa áy náy. Hai tay anh ôm khuôn mặt nhỏ của cô, hôn nhẹ lên nước mắt trên mặt cô, dỗ dành:
“Đừng khóc nữa, được không?”
Không biết đã khóc bao lâu, cuối cùng Giang Âm được Trần Thanh dịu dàng dỗ dành, cũng dần nín khóc.
“Vậy… Vậy thời gian qua anh ở đâu? Tại sao không trở về?”
“Bởi vì lúc ấy anh hôn mê.”
Trần Thanh xoa xoa đôi mắt ướt át của cô, hôn lên chóp mũi ửng hồng, giọng nói dịu dàng như thể sắp chảy nước được rồi.
“Xin lỗi bẽ rất nhiều, để em buồn lòng rồi.”
“Vậy bây giờ anh có sao không?”
Nghe anh nói như vậy, Giang Âm lập tức dịch cơ thể của mình ra, sờ soạn khắp người anh.
Trần Thanh nắm lấy tay nhỏ đang tác oai tác quái của cô, bao chặt bàn tay của cô vào lòng bàn tay mình, giọng nói dịu dàng hơi khàn khàn:
“Bé, đừng đốt lửa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!