Sau bữa trưa cùng ba mẹ Giang đó, hai người còn chưa kịp hẹn hò thì Trần Thanh đã bị một cuộc điện thoại gọi đi, buộc phải đặt chuyến bay gần nhất để trở về thủ đô.
Nửa năm trôi qua, Giang Âm đã hình thành thói quen anh bộn bề công việc rồi, cô mỉm cười tiễn anh lên máy bay.
Nhoáng cái đã hết nửa tháng, mới sáng sớm, Giang Âm đã bị ba mẹ thúc giục đăng nhập vào website official để tra cứu thành tích thi đại học của mình.
Tổng điểm: 724
Trúng tuyển đại học Bắc Kinh.
Giang Âm gửi tin nhắn cho Trần Thanh đầu tiên.
Sound:【 A Thanh, điểm thi của em là 724! 】
Trần Thanh vừa bận việc xong, đang định gửi tin nhắn cho Giang Âm thì đã thấy cô gửi một tin tốt tới cho mình.
Thật ra anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Cô gái của anh có khả năng, có thực lực thì kết quả như vậy cũng là danh xứng với thực.
Anh nhìn chằm chằm dòng tin nhắn kia, sau đó không trả lời tin nhắn của cô mà trực tiếp gọi điện thoại.
Giang Âm nhận máy, giọng nói lanh lảnh:
“A Thanh.”
Trần Thanh trả lời một câu, sau đó đi đến ngồi ở bàn làm việc rồi nói:
“Âm Âm rất giỏi.”
“Không tồi nha! Lần này không cần em nói mà đã biết tự giác khen em rồi.”
Giay Âm xoay người nằm trên giường, nhỏ giọng trêu chọc anh.
Trần Thanh cười nhẹ một tiếng:
“Là do em dạy tốt.”
Giọng nói trầm thấp như một dòng điện truyền tới, rõ ràng cách điện thoại mà Giang Âm lại cảm thấy bên tai nóng lên.
Cô sờ sờ vàng tai đang nóng rực, nói sang chuyện khác:
“Hôm nay anh rất bận ạ?”
“Cũng bình thường.”
Nói xong, Trần Thanh nghiêng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ sát đất, để môi gần điện thoại, nói:
“Bé ơi, anh rất nhớ em.”
Giang Âm ngẩn ra, mím môi rồi nói:
“Em cũng thế.”
Hai người lại trò chuyện một lúc, sau đó cô thúc giục anh đi ăn cơm.
Cúp điện thoại, Giang Âm nhìn chằm chằm điện thoại đến mức thất thần.
Không biết đã ngồi bao lâu, cô đột nhiên chảy ra phòng ngủ, đi tới cửa phòng Đinh Thanh, gõ gõ.
“Sao thế Âm Âm?”
Đinh Thanh mở cửa ra, hỏi cô.
Giang Âm cúi đầu, do dự một lúc rồi ngẩng đầu, ánh mắt lấy lòng nhìn mẹ mình:
“Mẹ ơi, con muốn tới thủ đô tìm A Thanh. Dù sao thì tháng sau con cũng phải tới trường báo cáo mà.”
Đinh Thanh: “…” Quả nhiên là con gái lớn lên thành con nhà người khác.
Vì vậy, sau một hồi năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng Giang Âm cũng thành công để mẹ gật đầu đồng ý. Sáng sớm hôm sau vui vẻ ngồi lên máy bay bay tới thủ đô.
Người thích ngủ như Giang Âm sáng sớm tinh mơ phải tới để kịp máy bay, cho nên sau khi lên máy bay, cô gần như là ngủ hết cả một chặng đường.
“Các vị hành khách xin chú ý, máy bay sắp hạ cánh, mời quý khách chú ý thu xếp bàn ăn, cột kỹ đai an toàn.”
Tiếp viên hàng không nhắc nhở các hành khách chú ý an toàn, Giang Âm mơ mơ màng màng làm theo.
Hơn mười phút sau, sau một trận xóc nảy nho nhỏ, máy bay vững vàng đáp xuống sân bay thủ đô.
Giang Âm hoàn toàn tỉnh táo, cô kéo hành lý của mình, nhẹ nhàng ra khỏi sâu bay đón một chiếc xe taxi rồi ngồi vào ghế sau, nói:
“Chú ơi, làm phiền chú đưa cháu tới tập đoàn Dung Hòa.”
“Được rồi, cô gái cột dây an toàn vào nhé.”
Giọng Bắc Kinh rất đặc, âm cuối có hơi dễ nghe một chút.
Đi đi dừng dừng hơn một giờ, cuối cùng cũng tới nơi mà Giang Âm muốn đến.
Cô thanh toán tiền xe xong, kéo vali hành lý của mình, ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, cảm thấy nó như hạc trong bầy gà, thì không khỏi tặc lưỡi.
Bạn trai của cô còn có tiền hơn trong tưởng tượng của cô nhiều.
Lần này tới đây, cô không nói cho anh biết, không biết có thể khiến anh kinh ngạc không nhỉ?
Nghĩ như vậy, Giang Âm kéo hành lý đi vào sảnh chính, đứng ở quầy lễ tân.
“Xin chào, xin hỏi Trần Thanh làm việc ở đây đúng không?”
“Ý cô là tiểu Trần tổng?”
Cô gái mặc một bộ đồ công sở chuyên nghiệp cười khách sáo hỏi.
Giang Âm chớp chớp mắt, không quá chắc chắn:
“Nếu như tiểu Trần tổng mà cô nói tên là Trần Thanh thì đúng rồi.”
Vừa dứt lời, cô gái còn đang cười giả trân kia lập tức thay đổi sắc mặt, giọng điệu không kiên nhẫn:
“Có hẹn trước không?”
Giang Âm lắc đầu theo bản năng.
“Không có hẹn trước thì hãy hẹn trước đi, cảm ơn!”
“Vậy phiền cô gọi cho anh ấy một chút.”
Nào biết được cô gái này lại bày ra vẻ mặt khinh thường:
“Cô cho là tiểu Trần tổng của chúng tôi ai muốn gặp thì gặp à?”
“Vậy được rồi, để tôi gọi cho anh ấy.”
Giang Âm nói.
Haiz… Xem ra không cho anh bất ngờ lớn được rồi.
Nghe Giang Âm nói vậy, cô gái kia cười lạnh một tiếng:
“Thật là không biết tự lượng sức mình, cô cũng muốn trèo cao à? Cô là người thứ mười ba trong tháng này rồi đấy.”
Giang Âm không giải thích, chỉ lo gọi điện thoại cho Trần Thanh.
Mấy chục giây sau, bên kia mới nhận máy:
“Ừm, bé yêu?”
“A Thanh, anh có ở công ty không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!