Nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt anh, Giang Âm cảm thấy đau lòng, những không vui ban ngày lập tức tan thành mây khói.
“Không sao đâu ạ, vậy anh ăn cơm chưa?”
“Anh ăn rồi.”
Trần Thanh ngừng lại một chút rồi hỏi:
“Em đang ở đâu vậy?”
“Em cùng với Vệ Vãn Vãn và Liên Y tới sống Nam thành xem pháo hoa.”
Khi nói chuyện, Giang Âm liếc mắt nhìn thời gian ở góc bên trái.
11:59.
“A Thanh…”
“Ừ, anh đây.”
Cô thầm đếm trong lòng, bỗng nhiên “ầm” một tiếng, pháo hoa chợt nở rộ, ánh sáng lộng lẫy kia chiếu lên khuôn mặt tràn ngập ý cười của cô…
“Năm mới vui vẻ!”
Giọng nói của cô gái nhỏ ngọt ngào và trong trẻo.
Trần Thanh hơi giật mình, đôi mắt đen như mực bình tĩnh nhìn cô, ý cười bên môi chậm rãi lan ra, thấp giọng cười ra tiếng:
“Năm mới vui vẻ, bé yêu.”
Giang Âm nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng xinh xắn, mắt hạnh như chứa đầy những ngôi sao xinh đẹp. Cô dựa vào lan can, vui vẻ kể cho anh nghe những chuyện lặt vặt hai ngày hôm nay. Trần Thanh yêu chiều nhìn cô, thỉnh thoảng đáp lại lời nói của cô.
“Vậy em…”
“Chị gái nhỏ.”
Một giọng nam xa lạ đột nhiên xen ngang, cắt ngang lời nói của Trần Thanh.
Giang Âm nhìn người xa lạ đột nhiên xuất hiện, nhíu mày hơi lùi lại phía sau, nhưng vẫn lễ phép gật đầu:
“Xin chào.”
Nam sinh kia mỉm cười, quơ quơ điện thoại trong tay, hỏi:
“Có thể thêm WeChat của cậu không?”
Giang Âm nhìn Trần Thanh trong màn hình theo bản năng, thấy anh không có gì khác thường mới nhẹ thở ra.
“Thật ngại quá, bạn trai tôi không thích như vậy.”
Rõ ràng là giọng nói ngọt ngào nhưng lại vô cùng lạnh nhạt.
Nam sinh trạc tuổi cô kia da mặt mỏng, nghe cô nói vậy thì trả lời rồi xấu hổ rời đi.
“Giá thị trường của Âm Âm chúng ta không tồi nhỉ?”
Trần Thanh híp mắt, giọng nói trầm thấp.
Giang Âm nhìn khuôn mặt lạnh băng của bạn trai, chớp chớp mắt, nói:
“Giống anh nên cũng không tồi lắm.”
Không nghĩ cô sẽ trả lời như vậy, Trần Thanh dừng lại một chút, nhàn nhạt nhìn cô, hỏi:
“Rất vui vẻ?”
Giang Âm: “…”
“Đúng không?”
Âm cuối cao hơn, nhưng lại rất nhẹ.
Giang Âm nhịn cười, nghiêm túc nhìn anh, giọng nói lại mềm mại như đang làm nũng:
“Chồng à, ban nãy là anh đang ghen hả?”
Trần Thanh: “…”
Lần này đến lượt Trần Thanh nghẹn lời, anh im lặng hồi lâu, sau đó mới nói:
“Anh không thể ghen à?”
Cô gái nhỏ mỉm cười nhìn anh, từ khóe mắt đến đuôi mày đều nhiễm ý cười ngọt ngào.
“Có thể đó.”
“Âm Âm, có phải em ỷ vào việc bây giờ anh đang không bên cạnh em, không thể xử lý em đúng không?”
Sao Trần Thanh không thể nhìn thấu tâm tư của cô.
Cơ thể Giang Âm cứng đờ, cô chớp chớp mắt hạnh, sau đó mới phản ứng lại.
Lập tức hờn dỗi nhìn anh, tính toán tới việc tiên hạ thủ vi cường*, giả bộ thành dáng vẻ thẹn quá hóa giận, nói:
“Anh trêu em!”
Trần Thanh hơi nhíu mày, không nói gì, cũng chỉ im lặng nhìn cô.
“Nhìn em làm gì?”
Âm thanh mềm mại nói vô cùng đúng lý hợp tình
Thiếu niên trong màn hình đỡ trán cười nhẹ, giọng nói chứa sự bất đắc dĩ:
“Được rồi, là anh sai, được chưa?”
Giang Âm cách màn hình điện thoại đối diện với anh, hơi chột dạ dời tầm mắt đi chỗ khác, nói:
“Em sẽ cố gắng tha thứ cho anh!”
“Cảm ơn bé yêu có thể tha thứ cho anh.”
Trần Thanh không nhịn được mà bật cười, phối hợp với cô.
Giang Âm không nói gì nữa, giả vờ như sự tức giận của cô bị anh dễ dàng dỗ dành.
Đối với anh, cô không có sức chống cự.
Thời gian trôi qua thật nhanh, năm mới qua đi một chút, không khí ngày tết cũng chậm rãi biến mất, trường trung học thành phố Nam cũng tới ngày quay trở lại trường.
Trần Thanh không ở đây, Giang Âm ngoại trừ ăn cơm, ngủ và nói chuyện với Trần Thanh qua video thì thời gian còn lại đều dành cho học tập.
Vệ Vãn Vãn không có chí tiến thủ cũng bị cô ảnh hưởng mà cải tà quy chính, bắt đầu nỗ lực học tập, thành tích càng ngày càng tốt.
Đến tháng tư, Trần Thanh ở thủ đô xa xôi được cử đến học ở đại học thủ đô.
Cùng lúc ấy, trường trung học thành phố Nam bước vào lần thi thứ hai. Giang Âm thành công vượt qua nhiều học sinh trung học, bộc lộ tài năng của mình, thành công lấy được haid diểm chênh lệch, trở thành người cao điểm thứ hai. Giành được Trạng Nguyên lớp văn thành phố Nam, lập tức được trường trung học thành phố Nam coi như động vật quý hiếm
Chỉ là sự vui vẻ ấy Giang Âm không thể chia sẻ với Trần Thanh đầu tiên.
Bởi vì anh càng ngày càng bận rộn, thường xuyên tới nửa đêm mới có thời gian trả lời tin nhắn của cô.
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, thoáng cái đã tới tháng sáu, cũng là thời gian thi đại học.
Mười mấy năm gian khổ học tập, tất cả đều sẽ được quyết định vào mấy ngày ngắn ngủi này, trong vài trang bài thi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!