Bàn tay của cô âm thầm nắm chặt hơn, cố gắng hết sức để che dấu sự lưu luyến trong lòng mình đối với anh.
“Mạnh Liên Y?”
Kỷ Hoài Niên lại mở miệng nói chuyện, giọng nói phảng phất có độ ấm nhè nhẹ, lọt vào tai cô.
Mạnh Liên Y ngẩng đầu theo bản năng, “ừm” một tiếng, đôi mắt như đang hỏi, cả khuôn mặt hoàn toàn lộ ra.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Hoài Niên nhìn dáng vẻ của Mạnh Liên Y một cách chính diện như vậy.
Trước kia không biết có một người như cô, cho nên cũng không chú ý tới cô.
Sau đó lại vì chuyện Lý Văn Tĩnh, bởi vì anh tò mò, cho nên mới lén quan sát cô.
Nhưng cô gái nhỏ vẫn luôn cúi đầu, khiến anh không thể nhìn rõ ràng như bây giờ.
Khuôn mặt hình trứng ngỗng tiêu chuẩn, vừa cổ điển lại mang theo vài phần dịu dàng. Khí hậu ở phương nam khiến cho ngũ quan của cô gái nhỏ có chút đặc biệt, đôi mắt vô cùng xinh đẹp, đen láy lại ướt át như đầm nước, khi nhìn người khác chăm chú lại như có chút mê hoặc người khác.
Bởi vì quá mức lo lắng thì đôi môi đỏ lúc này đã bị cắn đến mức trở nên hơi trắng.
Bỗng nhiên Kỷ Hoài Niên nổi lên suy nghĩ muốn trêu đùa cô.
Anh chậm rãi đi từng bước tới trước mặt cô, hơi cúi xuống, khoảng cách hai người dần thu hẹp, đôi mắt yên tĩnh nhìn cô chăm chú, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm:
“Mạnh Liên Y, cậu đỏ mặc cái gì? Hả?”
Hơi thở ấm áp như phả lên khuôn mặt cô, mang theo cảm giác tê dại.
Hương thơm trên người anh mạnh mẽ xâm chiếm khứu giác của cô.
Cơ thể Mạnh Liên Y căng chặt, một cử động nhỏ cũng không dám, hơi thở cũng như dừng lại. Hàng lông mi của cô hơi rung động, sau đó nhìn thẳng vào người mà cô nhớ mãi không quên đã lâu.
Sau mười hai giờ trưa của mùa đông có ánh nắng nhàn nhạt, tia nắng chiếu lên khuôn mặt mang vẻ lười biếng của thiếu niên, hai tay đang đút trong túi quần, mặt đối mặt với cô.
Anh có một đôi mắt đào hoa, đôi đồng tử như phủ một lớp sương mù, hàng lông mi vừa nhỏ vừa dài, sống mũi cao, môi đỏ hơi mím, khóe miệng khẽ cong lên thành nụ cười bất cần đời. Cả khuôn mặt như một tác phẩm điêu khắc đầy nghệ thuật.
Khoảng cách giữa hai người vô cùng, gần đến mức cô có thể ngửi thấy được mùi hương trên cơ thể anh, là mùi tùng hương rất dễ nghe.
Không đúng, còn có mùi thuốc lá nữa.
Trái tim Mạnh Liên Y run nhẹ, vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác, lắp bắp nói:
“Tớ, tớ, tớ, tớ mới… Mới không có!”
Kỷ Hoài Niên không nhịn được mà cười khẽ:
“Cậu, cậu, cậu không có à? Cô bé nói lắp.”
Nghe được anh nói chuyện với mình, Mạnh Liên Y đỏ mặt, lùi ra phía sau một bước, tới khi sau lưng là tường rồi, cúi đầu không nói gì nữa.
Nhưng lúc này thiếu niên đã chơi đến nghiện rồi, anh cũng tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách với cô.
Khuôn mặt tuấn tú hiện lên ý cười giảo hoạt, giọng điệu lại rất vô tội:
“Sao không nói gì nữa, hửm?”
Mạnh Liên Y cắn môi, vẫn không nói gì.
Kỷ Hoài Niên cũng không thúc giục, lặng lẽ nhìn cô, rồi nói:
“Dù sao tôi cũng xin lớp trưởng nghỉ cho cậu rồi, bao giờ cậu nói chuyện thì lúc đó cậu mới được về nhà.”
Nghe anh nói như vậy, Mạnh Liên Y lập tức ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của anh. Mắt anh thật là đẹp, con ngươi lớn, lại đen nhánh, khi đối diện như vậy lại khiến người ta không nhịn được mà chìm đắm vào đó.
Cô gái nhỏ nhút nhát như chuột, không biết vì bị mê hoặc hay là như thế nào mà đột nhiên hôn lên mặt anh, tốc độ cực kỳ nhanh.
Ngay lúc anh đang ngây người, cô dùng sức đẩy anh ra, muốn bỏ chạy.
Kỷ Hoài Niên đang ngây người lập tức phản ứng lại, anh nắm lấy cổ tay gầy như chỉ có da bọc xương của cô, dùng sức kéo lại. Đầu Mạnh Liên Y đụng phải ngực anh, đau đến mức hoa mắt chóng mặt.
Cô muốn đỡ trán theo bản năng, nhưng còn chưa chạm vào trán thì đã bị anh đè chặt tay lên tường.
Một tay Kỷ Hoài Niên nắm lấy cổ tay của cô, một tay giữ chặt eo nhỏ của cô, làm lơ sự giãy giụa của cô, mạnh mẽ giữ lấy cô.
Nụ cười ở khóe miệng của thiếu niên đã sớm thu lại, tựa như sự vô hại ban nãy chỉ là ảo giác của cô. Đôi mắt anh sâu thẳm, từ trong xương cốt toát lên một loại cảm giác áp bức.
Xong rồi!
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu của Mạnh Liên Y.
Cổ tay bị giữ chặt tới phát đau, nhưng cô không dám lên tiếng.
Mạnh Liên Y nuổ nước miếng, sau đó run rẩy nói:
“Tớ, tớ, tớ… Không dậy nổi!”
“Muộn rồi.”
Mạnh Liên Y: “…”
...
Trần Thanh lạnh mặt đặt Giang Âm ngồi lên sô pha, sau đó lấy một hộp y tế trong ngăn kéo của bàn trà ra. Chọn chọn nhặt nhặt, không biết bao lâu sau thì cầm một tuýp thuốc mơ nhỏ đi tới trước mặt cô rồi ngồi xuống.
Một tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, một tay khác thì lấy thuốc mỡ rồi bôi lên chỗ sưng đỏ trên mặt cô.
Một lát sau đã bôi đều rồi, Trần Thanh buông tay, đóng nắp thuốc mỡ lại, tiếp đó thì đứng lên. Nhưng vừa quay người lại thì cảm nhận được một lực kéo rất nhỏ ở phía sau.
Anh cúi đầu, nhìn ngón tay trắng nõn của cô gái nhỏ đang nắm lấy ngón trỏ của mình, nhìn anh cực kỳ đáng thương:
“Có phải anh tức giận không?”
“Không có.”
“Gạt người! Rõ ràng là anh tức giận.”
Giang Âm quơ tay nắm lấy tay anh, bĩu môi, nhỏ giọng nói.
Dáng vẻ đáng yêu này của cô nháy mắt đã đánh tan sự tức giận của anh.
Anh ngồi trở lại một lần nữa, để đôi chân của cô ở giữa hai chân mình, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, hỏi:
“Vậy em có biết tại sao anh tức giận không?”
Giang Âm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó chần chờ nói:
“Không nên tùy tiện chạy đi cứu người?”