Sáng hôm sau, mặc dù bên ngoài mặt trời đã lên cao đến quá nửa đỉnh đầu, thì trong căn phòng khách sạn, rèm cửa vẫn bị kéo vào che kín mít, hoàn toàn không có lấy một tia nắng lọt vào, không gian lĩnh lặng âm u.
Hiểu Phù nằm co quắp trên giường với toàn thân người nhức mỏi như bị một chiếc xe tải cán qua nghiền cho nát, sắc mặt trắng bệnh không huyết sắc, trên tấm lưng nhỏ bé lấm tấm những vệt mồ hôi lạnh.
Nước mắt chưa khô vẫn còn đọng lại trên bờ mi, bạc môi mỏng khô ran, nứt nẻ, có chút sưng lên do bị người đàn ông hôm qua điên cuồng đay nghiến.
Cô dù trong giấc ngủ cũng không yên, từ âm họng run rẩy còn nức nở phát ra những tiếng khóc khàn khàn, như là mơ thấy ác mộng.
Tay cô trong vô thức sờ soạn bên phần giường bên cạnh, trống không, hiện tại trong căn phòng này chỉ có một mình cô đang ở.
Hơi ấm cũng đã tan hết trong không khí, chứng tỏ người đã rời khỏi đây từ lâu rồi.
Hiểu Phù nặng nề nhấc lên mi mắt, mơ hồ mà liếc nhìn ra xung quanh.
Khung cảnh xa lạ, hương mùi xa lạ, còn cô thì đang nằm lọt thỏm trên một chiếc giường nhàu nhĩ vẫn còn thoáng thoảng một thứ mùi tanh tanh ngọt ngậy.
Cô cố gắng để chống thân người ngồi lên, lớp chăn mỏng theo sự thay đổi của tư thế cũng trượt xuống rơi dưới giường.
Toàn thân cô đều trần trụi, không có lấy một mảnh vải che thân, trên cổ, vai, ngực, hông, đùi đều chi chít những dấu hôn xanh tím dày đặc.
Từ nơi hai cánh hoa sưng đỏ khép hờ, một dòng dịch nóng bất chợt trào ra bên ngoài, nhỏ thành từng giọt xuống lớp chăn ga màu trắng.
Những cơn đau càng ngày càng rõ rệt, gợi nhắc cô về những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
Có những dày vò và bi thương đều hiện về hết, hoá thành những dòng lệ nóng hổi đổ xuống trên khuôn mặt nhợt nhạt của nữ hài.
Anh cướp đi thứ ấy của cô rồi. Cướp đi sự trong sạch của cô rồi…
Tại sao anh lại làm như thế với cô cơ chứ? Tại sao vậy?
Lúc ấy anh có đang tỉnh táo hay không? Hay đây chính là do anh cố tình làm ra?
Tiếng khóc nghẹn lại ở trong miệng cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà bật ra thành tiếng, cô đau đớn ôm lấy thân người lạnh cóng.
Hiểu Phù nức nở, lần đầu khi trọng sinh trở về, cô đã bị người chồng trong kiếp trước của mình hạ nhục.
Tỉnh lại sau cái chết, thứ mà cô nhận lấy lại là một cơn ác mộng!…
Đột ngột, từ bên ngoài cửa phòng vang lên một tràng những tiếng đập lớn rất dữ dội khiến cho Hiểu Phù giật mình kinh hãi.
Còn chẳng để cho cô có thời gian phản ứng, khoá phòng đã vang lên lạch cạch, tiếp theo đó nó đã bị một người phụ nữ trung niên cuồng nộ đá văng, bản lề gãy hỏng, rơi rầm xuống dưới nền nhà.
Người phụ nữ ấy là Vệ Loan, mẹ của Vương Đề Hiền.
Bà nhìn thẳng vào trong phòng ngủ, ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua cả lớp không gian mù mịt, xoáy vào trên tấm thân của người con gái đang mơ màng ngồi ở trên giường.
Đôi mắt ấy càng như điên cuồng hơn khi phát hiện trên làn da trắng nõn chi chít đều là những dấu hôn như những đốm lửa bùng cháy.
“Mẹ kiếp!” Vệ Loan nghiến răng, đôi giày cao gót đập mạnh xuống nền nhà, bước từng bước phẫn nộ đi đến gần giường, nơi mà cô đang ngồi.
Hiểu Phù run rẩy, cô sợ hãi mà theo bản năng lùi người ra đằng sau, bất chợt cánh tay gầy gò bị Vệ Loan giật lại.
Bà không hề kiêng nể gì tình trạng thảm thương hiện tại của cô, trực tiếp vung xuống má cô một cái bạt tai.
“Mày nghĩ mày đang làm gì thế hả? Sao mày dám ngang nhiên mà bò lên giường cưỡng ép con trai tao? Làm trâu làm chó quanh con trai tao, khiến cho nó phiền đến phát ốm, giờ nó có bạn gái rồi, mày quay ra làm cái trò hèn hạ như thế này sao hả?”
“Đề Hiền theo di nguyện của bố mày mà để ý, quan tâm mày nhiều hơn, thế mà mày đang làm ra cái quái gì thế này? Hả?”
“Trả lời tao mau!”
Vệ Loan giật lấy tóc của Hiểu Phù kéo mạnh lên, cô đau đớn, cảm giác như toàn bộ vùng da đầu sắp rách cả ra vậy.
“Bác ơi, làm sao cháu dám làm ra chuyện ấy ạ?… Hiểu lầm rồi… Bác hiểu lầm rồi…”
“Thế ý mày là con trai tao cưỡng gian mày sao? Nói láo không chớp mắt! Mấy năm qua nó đến cả một cái nhìn mày cũng không mang sắc thái, nó mà chủ động động vào người mày sao?”
Vệ Loan nghiến răng, hướng xuống má cô mà giáng thêm một cái tát.