Ánh nắng ban mai từ bên ngoài trời quang soi qua lớp kính cửa sổ, nhòm vào trong phòng, in trên sàn nhà và trên người tôi nhưng vệt sáng lấp loáng.
Tôi chậm chạp tỉnh dậy, mi mắt nặng nề mở ra.
Nhưng khi tôi vừa mới chống người ngồi lên, một cơn choáng đầu bất chợp ập tới khiến cho tôi nhăn mày, rít lên một tiếng đau rồi vội vã ôm lấy đầu.
Đây là tác dụng phụ của thuốc. Dù đã dùng qua bao nhiêu lần thuốc đi chăng nữa thì tôi cũng không thể vơi đi nổi cái cảm giác khó chịu mỗi khi phải uống nó.
Tôi nhìn qua một lượt trong căn phòng ngủ trống không, lờ đờ cảm nhận sự im ắng của căn nhà.
Chắc là anh chưa về rồi.
Trong lòng tôi vừa cảm thấy buồn bã, nhưng cũng thấy một phần nào đó thật may mắn.
Anh chưa về, sẽ không phải nhìn thấy cảnh nhà cửa của anh bị tôi bày loạn ra như thế này.
Sau khi cơn đau đầu nhạt dần, tôi đã có thể đứng thẳng người lên từ trên mặt đất.
Đây là chuyện đã quá dỗi bình thường với tôi rồi. Tôi cũng chẳng còn phải ngồi trên giường một lúc để đầu óc tỉnh táo hẳn lại như mấy ngày đầu.
Không may tối qua ngủ sai tư thế cho nên phần xương hông của tôi ê ẩm như bị ai đó vặn cho gãy vụn.
Nhân lúc anh chưa về, tôi cố gắng dọn cho xong phòng ngủ, rồi đi làm công việc nhà.
Sau đó tôi lại ra khu vườn trồng ở phía sau nhà, gieo vài hạt giống xuống đất, trongfot hêm vài cây rau để ăn.
Tự mình trồng, tự mình chăm, tôi mới yên tâm dùng nó để nấu thành những món ăn cho Vương Đề Hiền.
Tôi trồng rất nhiều, chỉ hận là không thể trồng đủ cả đời để cho anh ăn.
Sau khi tôi chết rồi, không có vườn, rau không chăm, không còn ai nấu cơm mỗi ngày, Vương Đề Hiền sẽ phải làm sao?
Bất chợt từ ngoài cổng nhà vọng tới tiếng động cơ xe ô tô, biết đó là anh về, tôi sung sướng đứng phắt dậy, vứt lại cái xẻng và bồ cào đất, vội vã chạy ra ngoài đón anh.
Tôi gấp gáp chạy ra đến quên cả dáng vẻ của mình hiện tại đang có mấy phần lôi thôi.
Tay chân, quần áo, mặt mũi đều lấm lem toàn là bùn đất.
Tôi không để ý đến điều này, cứ chạy một mạch đến trước mặt anh.
"Đề Hiền! Anh về rồi! Sao bây giờ mới về? À, chúc mừng anh thành công với dự án của mình nhé! Tối qua rõ ràng là ngày vui nhưng em không thể đến tham gia được. Em xin lỗi."
Tôi tự reo lên rồi lại ngây ngô cười, còn Vương Đề Hiền thì chẳng phản ứng gì cả, anh chỉ rút ra một chiếc khăn tay đưa cho tôi, giọng điệu nhàn nhạt nói.
"Nhà có khách, em đi thay lại quần áo đi."
Khách? Có người đến thăm nhà của chúng tôi sao?
Vừa lúc đó, bước ra từ xe anh còn có một người khác, đó là Lãnh Ái Hy, là thư kí của anh cũng chính là người yêu cũ của anh ngày trước.
Nhìn thấy cô ấy, nhìn hai người đi xe cùng nhau, anh bước ra từ ghế lái chính, còn Lãnh Ái Hy bước ra từ cửa ghế phụ, tôi không thể nén lại được sự sững sờ trong lòng.
Người ngoài nhìn vào, chắc họ tưởng hai người họ mới là cặp yêu nhau, còn tôi thì là một người làm thêm trong nhà mất.
Lãnh Ái Hy điềm đạm chào tôi, nhưng giọng điệu lại xa cánh.
Một tiếng "chị dâu" phát ra từ miệng cô ấy khiến cho tôi phải nhăn nhó cau mày.
Thực ra tôi chẳng có ý gì với cô ấy cả, đơn giản chỉ là tôi cảm thấy khó chịu mà thôi.
Người vợ nào thấy chồng mình đi cùng với người phụ nữ khác, còn là người tình cũ, ai mà có thể bình tĩnh nổi?
Tôi miễn cưỡng mỉm cười lại với cô ấy, theo sau lưng Vương Đề Hiền bước vào trong nhà, rồi lẳng lặng trốn vào trong phòng tắm không bước ra ngoài nửa bước.
Tôi biết hành động này của mình là vô cùng mất lịch sự.
Chỉ là tôi không muốn anh hay cô ấy nhận ra nét đau khổ trên khuôn mặt của tôi.
Nhìn Lãnh Ái Hy, bao nhiêu kí ức ngày trước hiện lên trong tâm trí của tôi.
Tôi và Vương Đề Hiền ở bên nhau từ thời tôi mới chỉ là một cô bé mầm non, còn anh thì là một cậu trai cấp một.
Tôi đã mê mẩn anh từ nhỏ, dù cho anh có không muốn, thì tôi vẫn cứ bám dính lấy anh như vậy, đến cả khi lên đại học, tôi vẫn không tha cho anh.
Lúc ấy anh là sinh viên năm bốn, còn tôi thì chỉ vừa mới vào trường. Trong nhóm học của tôi và anh, còn có cả Lãnh Ái Hy.