Trước lớp cửa kính của phòng nôi đặt em bé, có hai người lớn đang nhìn vào bên trong.
Có tiếng nói cười của Hiểu Phù.
“Con nó nhìn giống anh chưa kìa.”
“Ừ.” Vương Đề Hiền gật đầu lia lịa, nhìn đứa con của mình sau ngày thứ hai đã được những người y tá tắm rửa sạch sẽ, đặt vào một cái nôi rồi ngủ ngon lành.
Hiểu Phù mỉm cười dịu dàng, gõ gõ lên lớp kính ngăn cách.
“Đúng vậy, nó giống anh chết đi được ấy. Cục mỡ đỏ đỏ cau có ấy sao mà giống em cho được?”
Vương Đề Hiền:!!!
Vệ Loan cũng đi theo đôi vợ chồng trẻ đến bệnh viện, bà đứng bên cạnh hai người họ, khoé mắt có vết chân chim khẽ nheo lại, thích thú nhìn cháu trai của mình.
“Thế các con đã quyết định đặt tên cho thằng bé con ấy là gì chưa?”
“Rồi ạ.” Vương Đề Hiền gật đầu: “Tên của con con sẽ là Vương Tuna!”
“Hả?”
Hiểu Phù há to miệng, không thể tin nổi mà nhìn anh.
“Cái tên điên này?! Anh có vấn đề gì thế hả?! Sao tên của thằng bé có thể đặt như thế được?! Phải là Vương Penguin!!!”
“Không!!!” Vương Đề Hiền lập tức phản đối ngay: “Sao con của chúng ta có thể giống như một cái con chim béo núc béo ních như thế được?! Phải là Tuna!”
“Cái con cá của anh mà ít mỡ lắm ấy! Penguin Penguin!!!”
“Tuna!”
“Penguin!”
(Và từ đó, tên biệt danh của Vương Thiên Ưng trong nhà là Napen 😃))))
Vệ Loan coi như không thấy cảnh tượng một vợ một chồng đứng bên cạnh đang giằng co nhau, bà nhìn đứa cháu trai của mình, miệng tủm tỉm mỉm cười.
“Con được sinh ra trong may mắn và sự chờ mong của mọi người, lại khóc rất to, sinh ra mang trên mình vẻ hào quang của cả bố và mẹ gộp lại. Được rồi, tên con sẽ là Vương Thiên Ưng đi!”
Vương Thiên Ưng như cảm nhận được có những ánh nhìn của bố mẹ và bà nó đang đặt lên mình, khẽ chau mày ngoảnh mặt đi, kiêu ngạo khỏi nói.
Những năm sau đó, thằng bé lớn lên, y như tên gọi của mình, cậu càng lớn lại càng thông minh hơn người, ngoại hình nổi bật, mang cả nét đẹp cương nghị của bố và thanh tú của mẹ kết hợp lại. Giống như một con chim ưng sải đôi cánh dài đầy khỏe khoắn.
Nhưng cũng vì thông minh, nên Vương Thiên Ưng rất nghịch ngợm. Ý thức được sự hơn người của mình, cậu cũng rất kiêu ngạo nữa.
Năm năm tuổi.
“Napen!”
Vệ Loan cáu giận, khoanh tay trước ngực nhìn Vương Thiên Ưng.
“Sao cháu lại đánh bạn, ném tuyết vào người bạn thế hả?!”
Vương Thiên Ưng dường như là không hề cam phục trước sự giận dữ của bà, nó làu bàu nói.
“Tại bạn ấy cứ đuổi theo sau con đòi con làm bạn trai của nó. Phiền chết đi được. Con chỉ lấy một cục tuyết nhỏ ném vào nó rồi nói nó biến đi thôi, vậy mà nó cũng khóc rồi xui cô!”
Hiểu Phù đang ngồi xem ti vi gần đó bất chợt lên một cơn ho khan, nhột toàn thân.
Năm bảy tuổi.
“Ôi trời ơi!”
Vệ Loan sửng sốt nhìn Vương Thiên Ưng mặt mũi lấm lem đều là đất, trên tay còn đang cầm một cái bút chì và một quyển sổ ghi.
“Sao cháu lại nghịch thế này hả?! Mà quyển sổ đó là cái gì thế?”
“Dạ.” Vương Thiên Ưng giơ những gì mà mình ghi được vào trong quyển sách vẽ cho Vệ Loan nhìn: “Con đi thực hành theo một quyển sách hoá học, vẽ lại công thức phân tử của đất ạ.”
Vương Đề Hiền đang ngồi ở trong phòng khách phụt cả ngụm cà phê ra ngoài (vì sợ con phá trong lúc đang làm việc nên lấy một quyển sách hoá học cho nó đọc).
Nói chung là, cuộc sống của gia đình ba người họ là như thế đó.
…
Vương Đề Hiền có ngày nghỉ phép. Trong khoảng thời gian một tuần không cần phải làm việc, anh đã quắp nách hai bên là hai mẹ con bay một chuyến đi ra ngoài bờ biển.
Nhìn một bãi biển dài đến mênh mông, những ngọn sóng xô vào bờ rồi tung lên những lớp bọt trắng xoá, khí hậu mát mẻ, những cơn gió biển thổi vào mặt, xoa lên mắt, mang theo hơi biển mằn mặn từ nơi xa, trong lòng của Vương Đề Hiền khoan khoái cả lên.
“Nào, chúng ta đã đến đây rồi, đi ra kia tắm tí đi!”
“Từ chối.”
“Xin lui.”
Hiểu Phù giơ tay kiến nghị, nằm nghiệt người ra ở trên ghế gập. Vương Thiên Ưng cũng nằm bên cạnh cô dưới tán ô che lớn, mệt mỏi lấy một cái quạt cầm tay phẩy phẩy.
Nắng bỏ mẹ.
Vương Đề Hiền nhìn hai mẹ con họ, cánh môi không khỏi giật giật.
“Mãi gia đình ta mới đi chơi xa, em cũng từng bảo ở nhà chán rồi còn gì, ở đây rồi chơi cho hết mình đi.”
“Hơ hơ. Mẹ có nói vậy sao?” Hiểu Phù liếc mắt sang Vương Thiên Ưng.
“Không ạ. Mẹ nói ở nhà là sướng nhất.” Vương Thiên Ưng hững hờ nói.
Vương Đề Hiền im lặng nhìn chằm chằm vào hai con người sắp chảy thành nước ở trên ghế đi biển, không nói bất cứ một lời nào cả, trực tiếp đi đến, xách cổ của Vương Thiên Ưng ném một phát bay ra ngoài biển.
Vương Thiên Ưng: “Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!! Con chỉ là nói theo mẹ thôi mà?!!”
“Rồi mẹ con cũng xuống theo con thôi.” Vương Đề Hiền vô cảm nói, trên khoé miệng nhếch lên một nụ cười nham hiểm hướng về phía Hiểu Phù.
Hiểu Phù giật thót co người lại, khi Vương Đề Hiền nắm lấy vai cô định xách đi, Hiểu Phù đã phản ứng nhanh, quàng tay qua cổ anh, hôn lên môi anh một cái.
“Đừng ném em đi. Đêm nay cho anh tất. Chịu không?”
Vương Đề Hiền nhìn vào đôi mắt cô: “Chịu.”
Vương Thiên Ưng: “…” Mẹ ăn gian!
- HẾT -