Vương Đề Hiền như mọi ngày, sau khi thức dậy, việc đầu tiên anh làm đó sẽ là kéo Hiểu Phù đang nằm ngủ say như chết ở bên cạnh mình mà hôn vào má, vào môi.
Hiểu Phù đang ngủ, bị nhột nên khó chịu khẽ cựa quậy, miệng lẩm nhẩm.
“Ưm…”
Lại bị Vương Đề Hiền cắn vào môi.
Xong anh phủi chăn đứng dậy, cẩn thận vén chăn lên trùm kín lên cổ cô cho cô ngủ, anh không kéo rèm cửa, khi bước ra khỏi phòng cũng chỉ khẽ khàng vặn khoá, tránh gây ra tiếng ồn lớn.
Sàn nhà bằng gạch cứng rắn vốn đã không tạo ra tiếng động, nhưng gót chân anh vẫn bước rất nhẹ nhàng.
Vương Đề Hiền vệ sinh cá nhân, rồi sau đó xuống dưới nhà để dùng bữa sáng do quản gia bày ra sẵn.
Bỗng nhiên Hiểu Phù từ cầu thang bước xuống.
Bình thường cô toàn ngủ đến bảy giờ mới dậy, nhưng hiện tại mới chỉ có hơn sáu giờ một chút.
“Sao thế?” Vương Đề Hiền đặt đũa xuống bàn, xoay người về hướng cô, giọng nói ôn nhu: “Không ngủ được nữa à? Anh lỡ đánh thức em dậy sao?”
“Không. Tự nhiên tỉnh thôi.”
Hiểu Phù vừa nói, vừa che miệng ngáp một tiếng.
Thấy anh đã dùng xong bữa sáng, Hiểu Phù đi vào trong phòng bếp, pha cho anh một tách cà phê.
Cà phê anh thích không quá đắng cũng không quá ngọt, vị vừa phải. Cô pha cho anh một cốc, Vương Đề Hiền uống hết rồi mới đi làm.
Đứng ở thềm cửa nhà, Vương Đề Hiền xỏ giày, còn Hiểu Phù thì khoác áo vest lên cho anh.
Trước khi anh đi, cô còn dặn dò.
“Tối nay liệu hồn mà về sớm. Em mà thấy anh đi lông bông la cà ở đâu sau giờ làm mà không về nhà, hoặc cố tình tăng ca làm muộn ở trên tập đoàn thì về no đòn với em… No đòn!…”
Vương Đề Hiền khẽ mím môi mỉm cười: “Anh vâng lời vợ.”
Cánh tay của Vương Đề Hiền vòng qua, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô kéo lại gần mình.
Bạc môi mỏng hạ xuống, hôn lên môi cô. Hiểu Phù nhắm mắt, nhận lấy nụ hôn của anh.
“Xong rồi, anh đi đây.”
Vương Đề Hiền vẫy vẫy tay tạm biệt Hiểu Phù.
Cô nhìn cánh cửa nhà khép lại, tiếp sau đó là tiếng nổ ga của xe ô tô vang lên rồi rời đi xa dần ra ngoài cổng, đứng thẩn thơ một lúc rồi mới quay trở lại vào trong nhà.
Kể từ lúc quay trở lại với cuộc sống hôn nhân bình thường, Hiểu Phù được Vương Đề Hiền chiều chuộng mọi lúc.
Anh không dám để cho cô làm việc gì kể cả là việc nhẹ lẫn việc nặng, như hận không thể đem cả thế giới đến để dưới chân cô, để cho cô không cần phải cật lực đi đâu xa mà tất cả những thứ cô cần đều đã ở ngay trước mặt.
Vì thế nên những ngày này Hiểu Phù rất rảnh, mà rảnh thì sinh ra chán nản.
Do vậy mà mấy dạo gần đây Hiểu Phù có học một số công thức làm bánh ở trên mạng.
Hôm nay là bánh pie nhân thịt băm.
Sau khi anh đi, nếu thấy chán, Hiểu Phù sẽ lại đi làm bánh.
Cô lục ục trong bếp cả buổi sáng, tiếng máy quay lò vi sóng vang lên ù ù, rồi sau một khoảng thời gian thì kêu “tinh!” lên một tiếng.
Hiểu Phù kéo miếng bánh đó ra, hai đôi mắt long lanh nhìn đĩa bánh lớn đang bốc khói thơm phức.
Tay nghề của cô càng lúc càng lên cao. Bảo sao Vương Đề Hiền không mê cô cho được? Kkkk!
Hiểu Phù nhanh chóng đặt miếng bánh đó lên bàn, tay cầm dao cắt miếng bánh thì một hình tam giác nhỏ, tách ra, đặt vào trong một chiếc đĩa riêng.
Khi cô lấy một chiếc dĩa để đưa một phần bánh nhỏ lên miệng, bỗng mùi thịt bò xộc thẳng vào mũi.
Một cảm giác sôi trào đột nhiên ào ạt kéo đến, Hiểu Phù khó chịu làm rơi cả cái dĩa cần trên tay, vội vã che miệng lại, mặt mày biến sắc.
Cô cố để hít thở sâu ổn định lại thần trí, lại vô tình ngửi thấy mùi thịt bò, dịch dạ dày trong bụng lại càng cồn cào.
Hiểu Phù cực kì buồn nôn, cả thân thấy choáng váng liền chạy vội vào trong nhà vệ sinh, nôn thốc một trận.
Cảm giác bản thân còn chưa ổn định, cô choáng váng víu vào thành bồn cầu, khó chịu, mửa thêm một trận nữa.
Đến khi cơ thể ổn định lại đôi chút, lúc này Hiểu Phù mới có thể lấy lại ý thức, song vẫn cảm thấy toàn thân chao đảo như một người đang đi trên dây.
Cảm giác cay cay nghẹn ứ ở trong cổ họng.
Sao thế này?
Cô thấy khắp toàn thân, chỗ nào trên người cũng bất thường.
Hiểu Phù người hơi run bậu vào thành tường phòng vệ sinh, nhìn bãi ** của cô ở trong bồn cầu, sắc mặt của Hiểu Phù tái xanh cả lại.
Mắc bệnh nan y, sắp chết rồi?