Chương 28: Đến Bắc An
“Quan tâm đến ông ấy làm gì, ngày nào bố tôi cũng thận trọng kỹ càng, sống như vậy rất mệt mỏi, tôi không muốn giống như ông ấy”, Bạch Chấn Dương khinh thường nói, sau đó uống cạn ly rượu trong tay, nhìn thời gian xong vẻ mặt lại tối sầm.
“Tôi cho Hạ Hiểu Y thêm một tiếng nữa, nếu trong một tiếng này mà cô ta không đến thì cho dù ngày mai cô ta có quỳ xuống cầu xin, tôi cũng không tha cho cô ta nữa đâu”, Bạch Chấn Dương lạnh lùng nói.
“Sao phải đợi đến ngày mai?”, Bạch Tam Diệp cười nhẹ nói: “Hay là tối nay chúng ta đi gặp mỹ nhân số một Bắc An đi”.
“Được, tôi cũng không chờ được nữa rồi”, Bạch Chấn Dương cười khà khà, trong mắt là vẻ háo sắc: “Anh Tam Diệp, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng chơi vui vẻ”.
Nhưng lúc này điện thoại Bạch Tam Diệp lại đổ chuông.
Nhìn thấy số điện thoại gọi tới, Bạch Tam Diệp lập tức đứng dậy, bấm nút nghe rồi nói: “Bà chủ, tôi đang ở bên cạnh cậu chủ”.
Người gọi là mẹ của Bạch Chấn Dương, Trình Lộ Hàm!
“Tam Diệp, ông giải quyết giúp Chấn Dương chuyện của nó nhé. Ngoài ra, cháu trai Trình Thanh Dương của tôi cũng đến Bắc An rồi, chắc hai tiếng nữa sẽ đến chỗ ông. Ông dẫn theo vài võ giả cao cấp đến gặp nó nhé, xem có giúp được gì cho nó không”.
“Cậu Thanh Dương cũng tới rồi ạ? Vâng, bà chủ yên tâm, Tam Diệp nhất định sẽ dốc hết toàn lực”, Bạch Tam Diệp nhoẻn miệng nở nụ cười tự tin: “Nghe nói Tông sư Bắc An Hàn Hà Duyên gần đây bị một người có thực lực đánh bị thương, thành phố Bắc An hiện giờ đã không còn ai có thể đe doạ được tôi nữa rồi”.
“Được, sau khi xử lý xong chuyện này, ông đưa Chấn Dương về Ninh Châu nghỉ hè nhé”, Trình Lộ Hàm nói rồi than vãn: “Thật sự không biết bố Chấn Dương nghĩ thế nào mà lại đưa thằng bé tới nơi nghèo nàn này, để con phải chịu biết bao tủi nhục”.
Nói xong bà ta cúp máy, hiển nhiên rất không hài lòng với người chồng Bạch Thủ Ninh của mình.
Thực ra Bắc An không phải “nơi nghèo nàn”, nó là một thị trấn biên phòng quan trọng của Đại Hạ. Rất nhiều năm trước đây, nhờ vào giao dịch giữa Haider và Rawls, nền kinh tế của Bắc An thậm chí có một lần đứng thứ hai toàn tỉnh Liêu Giang, chỉ sau Ninh Châu. Điều này thực sự hiếm có ở năm tỉnh phía Bắc được biết đến với ngành công nghiệp nặng.
Tuy nhiên, trong những năm gần đây, do Haider liên tục gây rối ở biên giới Đại Hạ, xích mích giữa hai nước không ngừng tăng thêm, vậy nên quan hệ thương mại cũng gần như ngừng hẳn, dưới tình hình này, địa vị kinh tế của Bắc An cũng thực sự giảm đi đáng kể.
Ban đầu Bạch Thủ Ninh đến với Trình Lộ Hàm có thể coi là sự kết thông gia mạnh mẽ của hai gia tộc quyền lực của tỉnh Liêu Giang. Nhưng hơn mười năm nay, sau khi mấy người lớn tuổi trong hai gia tộc qua đời, dù là nhà họ Trình hay nhà họ Bạch thì địa vị cũng có phần sa sút, nhưng yếu trâu còn hơn khoẻ bò, bọn họ vẫn rất có tiếng nói ở Ninh Châu.
Bạch Chấn Dương cũng nghe rõ cuộc đối thoại của họ, anh ta hơi ngạc nhiên: “Anh họ háo sắc của tôi cũng tới Bắc An rồi hả? Chẳng phải anh ta đang bận tranh giành tài sản gia đình sao? Thế mà vẫn còn tâm trạng lo việc ở Bắc An à?”
…
Cùng lúc đó, xe của Trình Thanh Dương đang chạy trên đường cao tốc từ Ninh Châu đến Bắc An.
“Ha ha, đến khi giải quyết xong chuyện này, để xem Tống Tử Viện kia còn từ chối mình thế nào nữa”, Trình Thanh Dương ngồi ở hàng ghế sau, cười nói tiếp: “Nhà họ Tống ở Bắc An này khá có thế lực trong việc buôn bán với nước ngoài, nghe nói bây giờ đã tiến vào ngành khai thác Nguyên Tinh rồi, miếng thịt vừa béo vừa đẹp này đúng là khiến người khác không thể cưỡng lại được”.
Người ngồi ở ghế lái phụ là một người đàn ông trung niên mặc đồ Đường, ông ta xoay chiếc vòng trong tay, hỏi: “Thanh Dương, cậu định kết hôn với Tống Tử Viện đấy à?”
“Thật ra với gia thế và điều kiện bản thân của Tống Tử Viện, kết hôn cũng không phải không thể, miễn cưỡng có thể so sánh được với tôi, nhưng tôi vẫn còn trẻ, vẫn muốn chơi thêm vài năm nữa”, trong mắt Trình Thanh Dương hiện lên dáng người lồi lõm điện nước đầy đủ của Tống Tử Viện, anh ta lắc đầu: “Huống hồ bây giờ tôi còn đang phải tập trung giành lấy vị trí ghế người thừa kế gia tộc đời này. Chú Hồ, đến lúc đó chú phải giúp tôi chèn ép người anh họ kia của tôi đấy nhé”.
Người đàn ông trung niên nhìn chiếc vòng tay, cười đáp: “Thanh Dương, Hồ Uy Bưu tôi chỉ giỏi đánh đấm. Nói thật, nếu tôi phải tham gia vào cuộc tranh giành quyền thừa kế của gia tộc như cậu thì không thể nào còn sống ở nhà họ Trình được tới giờ này”.
Trình Thanh Dương nhướng mày, dường như không hài lắm với đáp án này lắm, giọng điệu anh ta cũng trở nên hờ hững hơn: “Tuy nói như vậy nhưng anh họ tôi đã âm thầm thu nạp được rất nhiều cao thủ. Chú Hồ, nếu anh họ tôi muốn dùng thủ đoạn khác thường để chiến thắng thì chú có tự tin có thể ngăn chặn được anh ta không?”
“Thủ đoạn khác thường” mà Trình Thanh Dương nói đương nhiên là ám chỉ “có thể anh họ sẽ giết anh ta”.
“Bất kể thế nào tôi cũng sẽ bảo vệ cậu chu toàn, đây là lời tôi đã hứa với bố cậu”, Hồ Uy Bưu nhàn nhạt nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!