Chương 23: Tặng rượu
Một tuần sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, kết quả được công bố, điểm của Hạ Hiểu Y cao thứ hai toàn trường, đồng thời cũng lọt vào top 10 của thành phố Bắc An.
Nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ thì Hạ Hiểu Y sẽ sớm bắt đầu cuộc sống đại học tuyệt vời của cô ấy.
Lần này Lâm Nhiệm không nấu cơm ở nhà mà đặt một nhà hàng có vị trí quang cảnh đẹp trong khách sạn sang trọng nhất Bắc An, chuẩn bị chúc mừng cùng hai chị em.
Hôm nay Hạ Thiên Kỷ mặc một chiếc đầm màu trắng đơn giản, mặc mộc xinh đẹp, nhưng dù cô không thêm bất kỳ trang sức hay trang điểm gì thì vẫn toát lên vẻ đẹp trong sáng, xinh đẹp, dù là đôi mắt hay bờ môi, bất cứ bộ phận nào trên khuôn mặt đều hoàn mỹ đến mức khiến người ta không tìm ra được lỗi nào để bắt bẻ.
Còn Hạ Hiểu Y thì mặc quần đùi jean với áo phông đen, mái tóc dài buộc thành kiểu đuôi ngựa đơn giản, trông cực kỳ có sức sống và nhiệt huyết tuổi trẻ. Hơn nữa cô nhóc đang dần trưởng thành, các đường nét trên khuôn mặt ngày càng xinh đẹp, đến trường đại học chắc chắn sẽ là hoa khôi, có lẽ vài năm nữa sẽ trở thành người đẹp vạn người mê, chưa chắc đã thua chị gái.
“Hiểu Y, em điền trường đại học nào?”, Lâm Nhiệm hỏi.
“Đại học Ninh Châu, chuyên ngành Nguyên Lực”, Hạ Hiểu Y nháy mắt: “Bây giờ em đang rất có hứng thú với Nguyên Lực”.
Địa vị của võ giả trong xã hội càng lúc càng cao, các trường đại học cũng lần lượt thành lập chuyên ngành Nguyên Lực, chuyên ngành này chủ yếu được chia thành hai hướng, một là nghiên cứu lý thuyết về Nguyên Lực, hai là tu luyện Nguyên Lực.
Những sinh viên đăng ký nghiên cứu Nguyên Lực sau khi tốt nghiệp thường làm trong các tổ chức nghiên cứu khoa học lớn và các công ty Nguyên Lực dân gian. Mà những sinh viên đăng ký tu luyện Nguyên Lực về cơ bản đều sẽ trở thành võ giả, sau khi tốt nghiệp hoặc là vào quân đội trực tiếp làm sĩ quan quân đội, hoặc là được các thế lực lớn và tập đoàn tài chính thuê với mức lương cao, tương lai tươi sáng.
Mấy năm qua, chuyên ngành Nguyên Lực cũng trở thành chuyên ngành có điểm xét tuyển cao nhất của các trường đại học.
Tuy nhiên, với điểm số và thứ hạng của Hạ Hiểu Y, được đại học Ninh Châu nhận vào là điều chắc chắn.
“Đại học Ninh Châu cũng rất mạnh về mặt này”, Lâm Nhiệm gật đầu: “Hơn nữa mấy năm nay Ninh Châu đã trở thành trung tâm kinh tế chính trị của năm tỉnh phía Bắc, lựa chọn này rất sáng suốt”.
Hạ Hiểu Y chớp mắt nói: “Đến lúc đó chị em nhập ngũ, anh rể tới Ninh Châu cùng em nhé? Khi nào chị em được về nghỉ phép là có thể thăm cả hai chúng ta luôn”.
Nói thì nói như vậy, nhưng sao nghe cứ kỳ kỳ nhỉ?
“Đến Ninh Châu? Đương nhiên là được”, Lâm Nhiệm cười đáp.
Chỉ là cả Hạ Thiên Kỷ và Hạ Hiểu Y đều không để ý thấy khi nhắc đến “Ninh Châu” lần này, trong mắt Lâm Nhiệm loé lên vẻ phức tạp được ẩn giấu rất kỹ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thiên Kỷ hơi đỏ, bây giờ Hạ Hiểu Y cứ luôn miệng gọi anh rể, người làm chị là cô đây đã không còn quan trọng nữa rồi, chỉ cần cô nhóc này đừng suốt ngày trêu cô mông cong nữa là được.
Do có sự góp mặt của hai người cực kỳ xinh đẹp với phong cách khác nhau nên thi thoảng các khách tới ăn trong nhà hàng sẽ lại nhìn về phía này, sức hút của hai chị em nhà họ Hạ đúng là quá mạnh, đến mức khiến người khác rất khó rời mắt.
“Cậu Bạch, họ đang ở bàn kia”.
Tại một chiếc bàn gần lối vào nhà hàng, Bạch Chấn Dương đang ngồi cùng với mấy nam sinh.
Những học sinh này đều là chân chạy vặt của Bạch Chấn Dương, trong đó có nam sinh đeo kính đã nói xấu Hạ Hiểu Y với cậu ta ở địa điểm thi.
“Tốt lắm”, nhìn chị em nhà họ Hạ nói cười vui vẻ với Lâm Nhiệm, vẻ mặt Bạch Chấn Dương trở nên âm trầm.
“Trên bàn ăn cười vui vẻ như thế, đến lúc lên giường không biết sẽ còn cười thế nào nữa”, nam sinh đeo kính ngồi bên cạnh cất lời tục tĩu.
Bạch Chấn Dương lườm cậu ta một cách hằn học, sau đó gọi phục vụ tới thì thầm vài câu.
Nhân viên phục vụ gật đầu lia lịa, sau đó đi đến tủ rượu lấy ra một chai rượu vang, đi về phía bàn nơi Lâm Nhiệm đang ngồi.
“Thưa cô, anh chàng bên kia tặng cô một chai rượu”, nhân viên phục vụ đi tới cung kính nói với Hạ Hiểu Y: “Đây là rượu đắt nhất ở nhà hàng chúng tôi, trị giá một trăm hai mươi nghìn tiền Đại Hạ”.
Kết quả Hạ Hiểu Y nghe xong câu này lông mày xinh đẹp khẽ chau lại.
Thậm chí cô ấy còn chẳng hỏi nhân viên phục vụ là ai tặng đã nói luôn: “Không cần, trả lại người đó đi, tôi chỉ uống rượu của anh rể tôi”.
“Việc này…”, nhân viên phục vụ lộ vẻ khó xử, anh ta cũng không ngờ cô gái xinh đẹp này lại từ chối không chút nể nang gì như thế.
Xét cho cùng, chỉ từ một chai rượu vang đắt tiền này thôi cũng có thể nhìn ra được rất nhiều điều.
Một thanh niên chưa tới hai mươi tuổi lại giàu đến mức dễ dàng mua được chai rượu với giá một trăm hai mươi nghìn thế này, vậy gia đình cậu ta phải giàu tới mức nào? Nhân cơ hội này làm quen với người ta, chẳng phải là chuyện rất tốt sao?
Thấy nhân viên phục vụ khó xử, Hạ Hiểu Y bèn nói: “Thế này đi, để tôi tự trả”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!