Chương 14: Người giàu nhất quỳ xuống!
Nhưng bây giờ, Trương Kim Cương nợ nần khắp nơi lấy đâu ra tiền mà trả?
“Tao… khoản tiền này vốn là quân đội phát cho tao, tại sao tao phải đưa cho Hạ Thiên Kỷ?”, Trương Kim Cương vẫn còn đang mạnh miệng, có điều rõ ràng là không còn hùng hồn như trước nữa.
Ông ta bắt đầu hối hận vì đã đến đây hôm nay rồi, vốn muốn bắt Lâm Nhiệm đến nhà họ Tống quỳ gối xin lỗi. Nhưng Lâm Nhiệm mạnh như thế, nói không chừng hôm nay anh thật sự sẽ đánh gãy chân bọn họ.
Đúng lúc này, dưới lầu chợt vang lên tiếng xôn xao.
Lâm Nhiệm đi tới bên cửa sổ, anh nhìn xuống, thấy một hàng xe chạy đến dưới lầu khu chung cư, rất nhiều người đang vây quanh.
“Thú vị thật đấy”, Lâm Nhiệm cười khẽ một tiếng, rõ ràng anh đã biết chuyện gì sắp diễn ra.
Tiếng gõ cửa vang lên một lần nữa.
Hạ Thiên Kỷ mở cửa, không ngờ lại là bác gái Trương hàng xóm.
Sau khi Hạ Tử Minh hy sinh, bác Trương đã giúp hai chị em rất nhiều, thường xuyên gọi hai người sang nhà dùng bữa, nhiệt tình hơn cả cậu ruột là Trương Kim Cương.
“Thiên Kỷ à, mấy đứa mau chạy đi, nghe nói tỷ phú Tống Lương Minh đến rồi! Bây giờ hàng xóm đều đang chặn xe của bọn họ, thừa dịp bọn họ chưa lên lầu, mấy đứa mau đi đi!”, bác Trương nói với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Bà con xa không bằng láng giềng gần.
Hạ Thiên Kỷ cảm thấy hơi cảm động, cô nói: “Bác Trương, chuyện của cháu cứ để cháu giải quyết, bảo mọi người đừng nhúng tay vào, lỡ như gặp nguy hiểm…”
Đúng thế, nếu Tống Lương Minh dẫn mấy vệ sĩ võ giả cấp cao đến thì mấy hàng xóm này chỉ có thể chịu đòn mà thôi, ngay cả cơ hội trả đũa cũng không có.
Chính vì thế mới thấy tình hàng xóm rất đáng quý.
Vừa nghe nói tỷ phú đích thân đến đây, Trương Kim Cương lập tức nhảy dựng lên như nhìn thấy cứu binh!
“Hạ Thiên Kỷ, mày mau kéo tên ranh này đi quỳ cầu người ta đi, bây giờ cầu xin tha thứ vẫn còn kịp đấy!”, Trương Kim Cương lập tức tỏ vẻ nhẹ nhõm, ông ta nói: “Tụi bây có biết thế lực của Tống Lương Minh này lớn mạnh đến mức nào không? Mau đi nói xin lỗi!”
Còn Lý Hỉ Yến cũng cắn răng nghiến lợi: “Tụi nó chết chắc rồi! Trương Kim Cương, ông không cần nhắc nhở tụi nó, lòng tốt của ông bị người ta coi như lòng lang dạ thú kia kìa, chúng ta cứ việc đứng xem, kịch thôi!”
Dứt lời, bà ta đứng khoanh tay ở một bên không ngừng cười khinh thường, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng để xem kịch hay của Lâm Nhiệm.
Lâm Nhiệm hoàn toàn không để tâm đến bọn họ, anh kéo tay Hạ Thiên Kỷ, cất lời: “Đi, chúng ta xuống xem thử”.
Bác gái Trương càng nôn nóng hơn, bà ấy ngăn họ lại: “Đừng xuống đó, nhà họ Tống này coi trời bằng vung, lần này chắc chắn là đến trả thù, mấy đứa phải nhanh chóng rời đi mới được!”
Lâm Nhiệm cười khẽ: “Bác gái, bác yên tâm, lần này sẽ không sao đâu, Bắc An hiện tại đã khác trước kia rồi”.
Đã khác trước kia rồi!
Bác Trương cảm thấy dường như trong lời này của Lâm Nhiệm có chứa đựng hàm ý sâu xa, nhưng trong lúc nhất thời bà ấy cũng không thể nói được hàm ý đó là gì. Có điều cảm giác nôn nóng trong lòng cũng vô hình tan đi rất nhiều, dường như chàng trai này có thể khiến người ta cảm thấy vững tin hơn.
Thấy Lâm Nhiệm xuống lầu, cả nhà Trương Kim Cương cũng vội vàng đi theo, đây chính là cơ hội cuối cùng để mấy người họ bỏ đá xuống giếng!
…
Trong chiếc xe con màu đen dẫn đầu.
Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi ngồi ở hàng sau, cũng không xuống xe ngay, bầu không khí trong xe hơi nặng nề.
Lữ Nghệ Vi nhìn người xung quanh xe, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ: “Đám ruồi nhặng này đúng là đáng ghét, một đám không biết điều!”
Trong mắt Tống Lương Minh hiện lên tia máu, rõ ràng mấy ngày nay cũng ngủ không ngon, ông ta nhìn vợ: “Cho dù trong lòng có không vui đến mấy, vì sống còn của nhà họ Tống, lần này chúng ta phải cúi đầu, tuyệt đối không thể phá hoại chuyện lớn!”
Giọng nói của ông ta vô cùng nặng nề.
Núi cao còn có núi cao hơn cũng không phải một câu nói nhảm.
Cho dù ra sao, vợ chồng Tống Lương Minh cũng phải đến xin lỗi!
Mấy ngày qua, trong lòng bọn họ luôn rất lo lắng, sợ rằng không thể nào sống sót rời khỏi nước Rawls!
Nhà họ Tống của Bắc An hoàn toàn không thể tưởng tượng được sức ảnh hưởng của tập đoàn Foey – bá chủ của ngành nhiên liệu. Trong tình huống này, vợ chồng Tống Lương Minh phải ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của cô Elena, nếu không nhà họ Tống rất có thể sẽ bị nước Rawls tàn sát mất!
Huống hồ Giám sát trưởng Tề Dương Cát đã bị áp tải về thủ đô, năng lực của con rồng sang sông này thật sự vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ!
Hiện tại tỷ phú của thành phố Bắc An đã không còn tâm trạng nghĩ đến chuyện mỏ Nguyên Tinh gì nữa, giữ được mạng mới là quan trọng nhất!
Nói xong, Tống Lương Minh mở cửa đi xuống xe.
Lữ Nghệ Vi nghiến răng, đè nén sự thù hận trong mắt, sau đó cũng bước xuống xe.
Mấy hàng xóm kia vẫn đang chặn ở phía trước, không một ai lùi về sau, họ đều nhìn vợ chồng Tống Lương Minh bằng ánh mắt cảnh giác và đề phòng!
Lúc này, Lâm Nhiệm đã dẫn Hạ Thiên Kỷ đi tới.
Khi thấy Lâm Nhiệm trẻ tuổi một cách quá đáng, Tống Lương Minh thầm thấy hoảng hốt, thậm chí là khó tin.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!