Sau giờ học, Phương Nam Chi và Lý Ngật Chu ra khỏi phòng học.
Đi được vài bước, anh nghiêng đầu nhìn cô, muốn nắm tay cô.
Vừa đến thời gian tan học, Phương Nam Chi trốn một hồi, mới nhớ ra hiện tại bọn họ đang ở bên nhau, xem ra cũng không có gì đáng xấu hổ…
Vì vậy, cô cúi đầu, tìm thấy tay anh, ngoan ngoãn đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Hai người đi đến một trung tâm mua sắm, sau khi ăn trưa gần đó, họ đi mua quà cho Hứa Đình Ưu.
Phương Nam Chi biết khá rõ về sở thích của Hứa Đình Ưu, vì vậy cô ấy đã trực tiếp đến cửa hàng yêu thích của mình, muốn tìm một món đồ thích hợp với cô ở bên trong.
Nhân viên bán hàng thấy một cặp đôi trai xinh gái đẹp bước vào, hai mắt sáng lên, vội vàng đi tới giới thiệu đồ cho cô.
Quần áo, túi xách nhỏ, phụ kiện…Sau khi biết cô cần mua qua sinh nhật tặng cho bạn thân, lại hỏi sở thích của bạn thân.
Vài phút sau, nhân viên bán hàng lấy vài bộ quần áo mùa xuân mới ra mắt cho cô xem, Phương Nam Chi dựa theo phong cách ăn mặc thường ngày của Hứa Đình Ưu, từ trong vài bộ quần áo đó chọn ra ba bộ.
“Bạn của em chiều cao cân nặng như thế nào, nếu không thì em giúp bạn em thử xem? Như vậy cũng có thể để bạn trai em xem có đẹp không, cũng càng dễ chọn hơn.”
Mua quần áo thì nên thử, xem hiệu quả khi mặc lên người, còn có mức độ thoải mái.
Phương Nam Chi chỉ cao hơn Hứa Đình Ưu một chút, cả hai người đều gầy, không quá khác biệt.
Cô nhìn Lý Ngật Chu: “Hay em thử xem?”
Lý Ngật Chu: “Ừm, em thử đi, anh chờ.”
“Được.”
Phòng thử đồ trong cửa hàng rất rộng, bên trong còn được chia thành khu chờ và khu thay đồ.
Lý Ngật Chu ngồi xuống ghế sofa trong khu vực chờ, Phương Nam Chi thì đi thay quần áo.
“Cứ gọi tôi nếu cô cần giúp đỡ nhé, tôi ở ngay bên ngoài tấm rèm.” Nhân viên bán hàng nói.
Phương Nam Chi gật đầu, bắt đầu thay quần áo.
Hứa Đình Ưu nghiêng về sự mạnh mẽ, trang phục thường ngày của cô ấy cũng là phong cách se/xy cá tính.
Mùa hè cô ấy thích mặc áo hai dây và quần parachute túi hộp, còn có các loại quần áo cá tính và quyến rũ lẫn lộn với nhau.
Lúc này, bộ thứ nhất là một chiếc áo hai dây màu đen và một chiếc quần parachute ống rộng kiểu, chất liệu rất tốt, kiểu dáng cũng rất chuẩn.
Nhưng khi cô mặc…
Bởi vì bình thường cô không mặc loại quần áo này, nên cô ấy cảm thấy rất không hợp.
Nhưng bên trong không có gương, cần kéo rèm mới có thể thấy tổng thể.
Phương Nam Chi do dự một lúc rồi đi ra.
Nhân viên nhìn thoáng qua kinh ngạc: “Cô à, cô mặc bộ đồ này nhìn rất đẹp, rất hợp.”
Phương Nam Chi có chút xấu hổ: “Thật sao, tôi cảm thấy cứ lạ lạ thế nào ấy.”
“Không có gì lạ, thật sự rất đẹp, không tin có thể cho bạn trai xem.”
Nói xong, cô ấy kéo hoàn toàn bức màn chắn ra.
Thật ra Phương Nam Chi còn chưa chuẩn bị xong, vì cô cảm thấy mình mặc thế này có chút kỳ lạ, khi bức rèm được mở ra, trái tim cô như thắt lại.
Lúc bọn họ nói chuyện cùng Lý Ngật Chu cũng đã xem qua một lượt, định nghiêm túc nhìn kỹ bộ quần phục, lát nữa sẽ cho cô thêm ý kiến.
Tuy nhiên, khoảnh khắc kéo rèm ra nhìn thấy cô, anh dừng lại, trọng tâm giác quan của anh hoàn toàn mất kiểm soát.
Vừa rồi anh không để ý, hóa ra bộ thứ nhất là một chiếc áo hai dây, không dài, phía dưới viền áo và ở giữa thắt lưng quần còn lộ ra một phần nhỏ làn da trắng mềm mại. Dưới ánh đèn phòng thử đồ, làn da trắng của cô lộ ra như đang tỏa sáng.
Áo hai dây còn là kiểu bó sát, tôn lên đường cong cơ thể của cô một cách hoàn hảo, nơi cần gầy thì rất gầy, còn nơi cần đầy đặn thì cũng rất… đầy đặn.
Thái dương Lý Ngật Chu giật giật, vội vàng dời tầm mắt.
Khoảnh khắc đó đầu óc anh như bị mắc kẹt, chỉ cẩn thận suy nghĩ một chút, bộ quần áo này, hình như quá nhỏ so với cô…
Khi Phương Nam Chi mở rèm ra, cô nhìn thấy một tấm gương lớn ở phía đối diện, ngay lập tức hiểu điều vừa rồi cô cảm thấy kỳ lạ là gì.
Chiếc váy này ôm sát cơ thể … Dù nhìn từ góc độ nào thì nó cũng bao phủ hoàn toàn cơ thể cô.
Nhìn nó theo cách này … tại sao nó lại gợi cảm như vậy?
Phương Nam Chi lùi lại một bước, lùi vào trong phòng thay đồ, “Cái này, cái này không được, kéo rèm giúp tôi!”
Cô không dám nhìn phản ứng của Lý Ngật Chu sau khi nhìn thấy mình trong gương, không nhìn cũng biết là rất kỳ!
Nhân viên không cảm thấy sự kì lạ của cặp đôi trẻ, trong tiềm thức cảm thấy cặp người yêu này nhất định rất hiểu nhau, không có gì phải che giấu.
Điều này sẽ giúp đẩy doanh thu, vì vậy tự nhiên sẽ chăm chỉ hơn: “Không thể nào, nó thực sự rất đẹp, khuôn ngực của bạn thật đẹp, chiếc váy này rất vừa vặn. Những người khác không có điều kiện như này thì mặc lên sẽ không đạt được hiệu quả như vậy, hơn nữa…”
Khuôn ngực gì! Điều kiện gì?
Phương Nam Chi mặt đỏ lên với tốc độ ánh sáng: “Không cần, không cần! Cái này tôi không cần, tôi đổi bộ khác.”
“A, được, tôi giúp bạn lấy quần áo.”
“Ừm!”
Lý Ngật Chu ở một bên khẽ mím môi dưới, lấy nước trên bàn coffee uống một hớp.
Bức màn được kéo lên, Phương Nam Chi vội vàng cởi bộ quần áo này.
Bên ngoài, Lý Ngật Chu đặt ly nước xuống, cúi đầu nhìn điện thoại, nhưng thực ra cái gì cũng không thấy.
“Thưa anh, anh không cảm thấy bạn gái anh mặc bộ đồ vừa rồi trông rất đẹp sao?” Trong thời gian thay quần áo, nhân viên bán hàng trò chuyện với Lý Ngật Chu.
Lý Ngật Chu hơi khựng lại, hình ảnh ban nãy lướt qua trong đầu khiến người ta say đắm.
Anh ngả người ra sau, sau khi im lặng một lúc rồi liếc nhìn về hướng phòng thay đồ: “Có lẽ cô ấy không thích lắm, để cô ấy đổi bộ khác.”
May mắn hai bộ sau không gợi cảm như vậy, sau khi Phương Nam Chi thử, cô đã chọn một bộ trong số đó để gói lại.
Sau khi cả hai ra khỏi cửa hàng, họ im lặng một cách khó hiểu.
“Khi nào thì em tổ chức sinh nhật cho Đình Ưu?” Sau khi đi ra khỏi trung tâm thương mại, cuối cùng Lý Ngật Chu cũng phá vỡ sự im lặng.
Phương Nam Chi lắc đầu, cố gắng gạt sự xấu hổ vừa rồi sang một bên: “Không, cô ấy đã hẹn với một số bạn học đi xem buổi hòa nhạc vào ngày sinh nhật của mình. Nhưng cô ấy nói sẽ đến gặp em ăn tối vào thứ tư tới, vì vậy em muốn mua quà và tặng cho cô ấy sớm hơn.”
Lý Ngật Chu: “Ừ.”
Phương Nam Chi: “Bây giờ quà đã mua xong rồi, chúng ta trở về trường học đi, buổi tối còn cần gặp đàn anh Hách Lai một lát.”
“Được.”
Sau khi xem xét, ba người họ đã hiểu sâu hơn về các tác phẩm của cuộc thi, trong vài ngày tới, ba người họ gần như vùi trong phòng hoạt động.
Mãi đến thứ tư của tuần thứ hai, Phương Nam Chi mới dành ra nửa ngày, đợi Hứa Đình Ưu đến trường.
Lần trước đến Minh Đại, Hứa Đình Ưu không được tham quan hết nơi này, vì vậy lần này Phương Nam Chi muốn dẫn cô ấy đi dạo xung quanh.
Nhưng hôm nay sự chú ý của Hứa Đình Ưu rõ ràng không đặt vào hoàn cảnh, bởi vì ở trên đường đi, Phương Nam Chi nói với cô ấy, cô và Lý Ngật Chu đã ở bên nhau.
“Cậu với anh Ngật Chu ở bên nhau tớ thật sự rất vui, thật sự, từ sau lần trước tớ đã rất hoảng loạn, tớ sợ sẽ ảnh hưởng đến cậu, sau đó cũng khiến cậu không biết làm thế nào để hòa thuận với anh ấy, may mắn thay, anh Ngật Chu cũng thích cậu.”
Cả hai vừa trò chuyện vừa đi dạo.
Phương Nam Chi nói: “Chuyện lần trước bây giờ nghĩ lại thấy cũng là chuyện tốt, nếu không có lẽ tớ sẽ không bao giờ nói chuyện này cho người khác biết.”
“Cậu không giận tớ là tốt rồi.”
“Không đâu, đừng lo lắng.”
Hứa Đình Ưu ôm lấy cánh tay cô: “Vậy nói cho tớ biết, cậu và Lý Ngật Chu yêu nhau như thế nào?”
“A?” Phương Nam Chi bị câu hỏi này làm bối rối, “Yêu nhau như thế nào là có ý gì?”
Hứa Đình Ưu nói: “Tớ chỉ là không thể tưởng tượng được, cậu biết đấy từ nhỏ tới lớn hình tượng của anh Ngật Chu đối với tớ và Nguyên Hạo chính là hình tượng phụ huynh, tớ thấy anh ấy là một người đáng sợ, nhất là khi anh ấy bắt ai đó làm bài tập về nhà! Tớ chưa thấy anh ấy thân thiết với bất kỳ cô gái nào, vì vậy tớ rất tò mò, anh ấy yêu một người thì sẽ như thế nào?”
Phương Nam Chi: “Vẫn giống như bình thường …”
“Bình thường?” Hứa Đình Ưu đến gần và hỏi: “Vậy hai người đến bước nào rồi?”
Phương Nam Chi ho nhẹ, thấp giọng nói: “Nắm tay… ôm?”
Hứa Đình Ưu: “Chưa hôn?”
“…Chúng tớ mới hơn mười ngày.”
“Mười ngày chẳng lẽ không thể hôn sao!”
Phương Nam Chi không có bất kỳ kinh nghiệm nào trong tình yêu, khó hiểu nói: “Điều này không bình thường sao?”
“Đối với cậu là không bình thường.” Hứa Đình Ưu vòng tay qua eo cô, cười đùa nói: “Nếu là tớ, ngày đầu tiên tớ sẽ cho cậu một nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp.”
“Hứa Đình Ưu.”
“Ha ha ha ha ha —— được, được, không trêu chọc cậu.” Hứa Đình Ưu nói, “Vậy khi nắm tay, anh ấy chủ động hay là cậu chủ động?”
Phương Nam Chi suy nghĩ một chút: “Ôm là anh ấy chủ động, nắm tay… lần đầu tiên coi như mình chủ động.”
“Lần đầu tiên còn do cậu chủ động!” Hứa Đình Ưu kinh ngạc, dù sao thì cô cũng hiểu rõ tính Phương Nam Chi, cô ấy hướng nội như vậy bị buộc phải chủ động, vậy thì Lý Ngật Chu bị động hơn rất nhiều, ôi Chúa ơi.
Liễu Liễu có thể sẽ bị chịu thiệt khi “thích anh ấy nhiều hơn” không?
“Vậy hôn hắn để anh ấy chủ động đi!” Hứa Đình Ưu nói: “Nếu anh Ngật Chu không làm được, vậy thì người đẹp như cậu có thể nhẫn nại không hôn!”
Hứa Đình Ưu không biết cô đã nghĩ nhiều rồi, nhưng khi cô nghe thấy nụ hôn gì đó, vội vàng che miệng cô ấy lại: “Đừng nói to như vậy, bị người khác nghe thấy giờ. Hơn nữa gần đây chúng tớ rất bận, vẫn bận rộn chuyện thi đấu, không có thời gian rảnh…”
“Lại còn phải tìm thời gian rảnh nữa, ở đâu mà không thể hôn!”
Phương Nam Chi do dự một lúc, dường như… cũng đúng.
Không đúng, cô đang suy nghĩ gì vậy, sao cô lại bị Hứa Đình Ưu dắt mũi rồi, hôn hít gì vậy trời!
“Ôi, cậu đừng nói chuyện đó nữa, chúng ta đi đến phòng ký túc xá của tớ đi, tớ mua quà cho cậu, cậu xem xem có thích không.”
Quả nhiên Hứa Đình Ưu bị di dời sự chú ý: “Cậu mua quà cho tớ sao?”
“Ừ, sắp đến sinh nhật rồi.”
Hứa Đình Ưu lập tức ôm cô thật chặt: “Aa yêu quá đi, cảm ơn cậu!”
Sau khi hai người trở về ký túc xá, Phương Nam Chi giới thiệu cô với bạn cùng phòng trong ký túc xá, rồi lấy cho cô ấy xem bộ quần áo mà cô mua.
Quả nhiên hai người rất hiểu nhau, món quà mà Phương Nam Chi tặng Hứa Đình Ưu rất thích, vì vậy cô ấy đã mặc nó ngay tại chỗ. Còn rất tự luyến nhờ cô chụp cho tấm ảnh, rồi lập tức đăng lên vòng bạn bè.
Đến giờ ăn tối, Hứa Đình Ưu nói cô muốn nếm thử những món ăn ngon của trường bọn họ, trong khuôn viên trường Minh Đại có mấy căn-tin rất nổi tiếng trên mạng.
Phương Nam Chi hiển nhiên đưa cô đến đó, khi đi, Hứa Đình Ưu đặc biệt yêu cầu Phương Nam Chi gọi Lý Ngật Chu đến.
Trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện bọn họ ở bên nhau, mà được mọi người ở trường quan tâm sâu sắc.
Khi Lý Ngật Chu và Phương Nam Chi cùng nhau xuất hiện trong nhà ăn, rất nhiều người liếc nhìn.
“Tớ ăn cái này, cái này, ồ, còn có xương sườn đó.” Hứa Đình Ưu và Phương Nam Chi đi theo Lý Ngật Chu, nói với anh họ muốn ăn những món đó.
Lý Ngật Chu dẫn từng thứ một đến, sau khi tất cả đã đủ hết, ba người tìm một chỗ ngồi xuống.
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, ăn được nửa chừng, Hứa Đình Ưu đột nhiên đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: “Nhân tiện, Vì Liễu Liễu nhà chúng ta, tớ nghĩ rằng cần phải nói với cậu lời này.”
Cô dùng giọng điệu từng trải, có ý như “dĩ hạ phạm thượng*”.
*Dĩ hạ phạm thượng (以下犯上): người dưới mạo phạm người bề trên.
Lý Ngật Chu hơi nhướng mày, liếc nhìn cô.
Bởi vì ký ức khi còn nhỏ, Hứa Đình Ưu bị loại ánh mắt này của anh nhìn khiến da đầu tê dại, nhưng cô vẫn kìm nén lại, buộc mình nói: “Em chỉ muốn nói, Liễu Liễu là một người cực kỳ tốt, nên anh phải đối xử với cậu ấy thật tốt mới được.”
Lý Ngật Chu nhìn Phương Nam Chi, sau đó xòe tay ra, có chút bất đắc dĩ.
Lý Ngật Chu cười: “Điều này không cần em phải nói.”
Hứa Đình Ưu: “Vậy thì tốt, hơn nữa, cậu ấy tính tình dịu dàng, cho nên bất kể tình huống nào anh cũng không thể bắt nạt cậu ấy hoặc thờ ơ cậu ấy. Không thể chiến tranh lạnh, cãi nhau cũng phải dỗ dành, anh Ngật Chu, anh biết dỗ người ta đúng không? Không biết thì nhất định phải học.”
“Bắt nạt cô ấy?” Lý Ngật Chu cười như không cười: “Em ấy nói với em là anh bắt nạt em ấy à?”
Phương Nam Chi lập tức nói: “Em không nói, cậu đừng đoán mò.”
Hứa Đình Ưu nhăn mày: “Cậu ấy đương nhiên sẽ không nói xấu anh.”
Lý Ngật Chu: “Ừ, vậy còn gì nữa.”
“Còn có? Còn có làm con trai thì nhất định phải chủ động, trong chuyện tình cảm anh không thể để Liễu Liễu chủ động, cậu ấy có chút rụt rè, đừng dựa vào việc người khác thích anh mà muốn làm gì thì làm.”
“Sao cơ?”
“Biết rồi biết rồi, những chuyện này bọn tớ tự biết làm như thế nào!” Phương Nam Chi ngắt lời Hứa Đình Ưu: “Được rồi, cậu ngoan ngoãn ăn cơm đi, không nói cái này nữa.”
Hứa Đình Ưu vẫn còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng thấy Phương Nam Chi không cần cô nhắc, cô chỉ đành nén lại: “Vậy Liễu Liễu này, nếu anh Ngật Chu đối xử với cậu không tốt, cậu có thể nói với tớ, cậu ngại mắng nhưng tớ thì không.”
Nói xong nhìn về phía Lý Ngật Chu, can đảm nói: “Tớ thật sự không ngại mắng đâu.”
Hứa Đình Ưu biết rằng Lý Ngật Chu là một người rất tốt, anh ấy sẽ không thực sự làm bất cứ điều gì để bắt nạt Phương Nam Chi, anh ấy cũng sẽ không đối xử tệ với cô ấy.
Nhưng đôi khi tình cảm giữa con trai và con gái sẽ luôn xảy ra xích mích, cô ấy lo lắng khi đó Phương Nam Chi sẽ quá thích Lý Ngật Chu, hơn nữa tính tình lại dịu dàng nên sẽ dễ thoả hiệp.
Cô chỉ muốn nhắc Lý Ngật Chu mà thôi!
Ba người ăn cơm xong cũng đã muộn, Lý Ngật Chu và Phương Nam Chi tiễn Hứa Đình ra khỏi trường, thấy cô lên xe, hai người mới quay người đi, bước về phía ký túc xá.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến ký túc xá.
Lúc này, Phương Nam Chi nhìn thấy Lương Điềm và một chàng trai đang đứng dưới gốc cây cách đó không xa.
Mặc dù Phương Nam Chi vẫn chưa gặp bạn trai của cô ấy, nhưng cô ấy có thể đoán rằng chính là người này. Vừa định gọi Lương Điềm, chợt nhìn thấy hai người ôm nhau, còn hôn nhau.
Phương Nam Chi: “…”
Thời gian này các cặp đôi đi lại rất nhiều, gặp người ôm hôn cũng không phải chuyện lạ, nhưng có lẽ là do lúc này cô đang đứng cùng Lý Ngật Chu, hơn nữa quan hệ giữa hai người họ cũng như vậy, đột nhiên tôi cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ.
Cô hắng giọng nói: “Vẫn là không gọi cô ấy nữa.Vậy, vậy em đi trước nhé?”
Ánh mắt Lý Ngật Chu rời khỏi cặp đôi, lại cúi đầu nhìn cô.
Dưới bóng đêm, ánh mắt thâm thúy của anh, trong lòng cảm thấy nâng nâng.
Anh ấy… chắc là sẽ không muốn hôn cô ở đây đâu nhỉ.
Nếu anh thật sự hôn, có lẽ cô sẽ hơi… xấu hổ?
Nhưng cũng không phải là không thể.
Rốt cuộc, cô không thể nào từ chối anh.
Cả hai im lặng một lúc, và ngay khi Phương Nam Chi nghĩ rằng anh sẽ cúi xuống để làm gì đó, anh đã buông tay cô ra.
“Đi vào đi.”
Khi đó trái tim lay động cuối cùng cũng trở lại.
Có lẽ là do hôm nay Hứa Đình Ưu luôn nói chuyện hôn hít bên tai cô, cũng có thể là bởi đột nhiên các cặp đôi khác đều sẽ như vậy.
Lúc này anh không làm gì cả, cô chợt cảm thấy có chút mất mát.
Nhưng cô không nói gì, gật đầu rồi ngoan ngoãn bước vào tòa nhà ký túc xá.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Vào lúc này, có lẽ sẽ có một giọng nói: Lý Ngật Chu, có phải cậu không được?