Bạch Gia Mỹ biết được anh rể tương lai của mình là Tống Lập Thành thì kích động đến hai mắt sáng như pha lê, liên tục cười nói không ngừng...
Cũng nhờ vậy mà không khí trong nhà mới bớt căng thẳng...
Tống ảnh đế cả đời chưa từng sợ hay lo lắng bất kì điều gì, tất cả mọi chuyện đều có thể bình tĩnh xử lí, thế nhưng bây giờ ngồi trước mặt cả nhà vợ tương lai, người anh đều không tự chủ được căng thẳng...
Cha Bạch ngồi đối diện Tống ảnh đế, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn anh.
Tống Lập Thành ôn hoà cung kính mở miệng nói chuyện: "Xin lỗi cô chú vì bây giờ cháu mới tới đây chào hỏi, cháu là Tống Lập Thành bạn trai của tiểu Thi."
Khuôn mặt cha Bạch đã xuất hiện một tầng mây đen, mẹ Bạch bên cạnh vui vẻ xua tay: "Không sao không sao, bây giờ chào hỏi cũng chưa muộn mà."
Ông nội Bạch cũng cười ôn hoà: "Ông cháu dạo này sao rồi?"
Tống Lập Thành âm thầm thở ra một hơi: "Dạ ông nội cháu vẫn đi đánh cờ bình thường thôi ạ."
"Tốt tốt, gửi lời hỏi thăm của ta đến ông nội con."
"Vâng ạ, con nhất định sẽ chuyển lời."
"Khụ khụ..." Cha Bạch nhìn Tống ảnh đế ho khan hai tiếng.
Tống Lập Thành nghiêm túc ngồi thẳng người: "Chú Bạch, cháu biết chuyện này xảy ra đột ngột nên nhất thời chú không thể nào tiếp thu được, nhưng xin chú hãy cho cháu một cơ hội để được chăm sóc cho Thi Thi."
Bầu không khí an tĩnh một hồi lâu.
Mẹ Bạch hỏi hai người làm sao quen biết, Tống ảnh đế trả lời chi tiết thành thật, không có nửa điểm giả dối.
Cha Bạch không nói gì, từ đầu đến cuối chỉ có mẹ Bạch và người nhà cô nói chuyện.
Mẹ Bạch dùng tay đập nhẹ vào vai cha Bạch một cái.
Vẻ mặt cha Bạch rất lạnh nhạt, im lặng nửa ngày mới nói: "Con cái yêu đương người làm cha làm mẹ như ta cũng không tiện để can thiệp, chỉ là cháu biết đó, ta chỉ có một đứa con gái là Tiểu Thi. Nên không thể tránh khỏi việc lo lắng, ở giới giải trí nhiều bề bộn, cũng là cháu đã chiếu cố và chăm sóc cho con bé, ta và mọi người đều nhìn thấy rõ ràng. Nếu cháu đã có lòng thành như vậy, ta cũng không cấm cản làm gì."
Lời nói của cha Bạch vừa kết thúc, bầu không khí đã hoà hoãn hơn lúc trước, Bạch Gia Thi thở phào một hơi.
Chủ đề tiếp theo trở nên nhẹ nhàng hơn, chủ yếu chỉ hỏi về gia đình anh.
Đêm đã khuya, Tống ảnh đế cũng không tiện ngồi lại lâu, chỉ đành hẹn hôm khác tới thăm hỏi.
Bạch Gia Thi tới tiễn anh về, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Không nghĩ tới cha Bạch lại dễ dàng chấp nhận, sớm biết như vậy cô đã không phải giấu diếm rồi.
Vừa đến trước cửa, Tống Lập Thành liếc mắt nhìn cô gái nhỏ, tiện tay lấy áo khoác trên ghế mặc lên cho cô.
"Bên ngoài lạnh, em mặc nhiều một chút."
Cô ngọt ngào gật đầu.
Mẹ Bạch ở bên cạnh yên lặng nhìn cảnh này, hài lòng gật đầu.
Ra đến ngoài cổng, Bạch Gia Thi bất ngờ bị anh ôm vào lòng.
Anh đặt cằm lên vai cô, hưởng thụ sự ngọt ngào...
Cô gái nhỏ đứng im cho anh ôm, sau đó nhớ ra chuyện gì đó: "Ngày mai anh có rảnh không ạ?"
"Hửm?"
Cô bĩu môi: "Phim của anh đóng ngày mai chính thức công chiếu rồi mà anh không biết gì sao ạ?"
Tống ảnh đế cười khẽ, có ý trêu chọc cô: "Anh nhớ mà, nhưng vậy thì làm sao."
"Không có gì ạ!" Cô dậm chân hờn dỗi đẩy đầu anh ra khỏi người mình.
Người đàn ông cười khẽ, lại kéo cả người cô ôm vào lòng: "Ngày mai chúng ta đi xem phim nhé, anh mua vé rồi."
Thấy cô gái nhỏ không nói gì, anh dịu dàng dỗ dành: "Có được không em?"
Trái tim cô có cứng cỏi đến đâu cũng không thể cưỡng lại một Tống ảnh đế dịu dàng như thế.
"Được thôi, em miễn cưỡng chấp nhận vậy."
...
Sáng ngày mùng một tết, Bạch Gia Thi tỉnh dậy từ sớm.
Lúc cô đi xuống nhà, đã nhìn thấy mẹ Bạch và thím hai đang nấu canh xương hầm, mùi rất thơm.
"Mẹ, thím hai buổi sáng tốt lành ạ."
Thím hai thấy cô thì cười: "Gia Thi đó hả, sao dậy sớm vậy con?"
"Dạ con nôn nao quá ngủ không được ạ."
Thím hai nghe vậy thì trêu chọc: "Người có tình yêu có khác nhỉ!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!