Nhìn người đối diện một chút phản ứng cũng không có, Tống Lập Thành khẽ cười...
Bạch Gia Thi chợt bừng tĩnh, làn da trắng như sứ đã dần chuyển sang ửng hồng, hai má đỏ ửng, cô lấy lại tinh thần: "Anh tới rồi à? Ngồi đi."
"Anh biết anh đẹp trai rồi." Tống Lập Thành kéo ghế ra ngồi xuống.
Bạch Gia Thi hơi ngẩn người, đến khi tiêu hoá hết ý nghĩa của câu nói thì quay mặt sang chỗ khác, bĩu môi nói: "Đồ tự luyến!"
"Thật sao?"
"Ừ!"
"Em đang đọc gì vậy." Anh biết cô ngại nên không cố ý đùa dai, tuỳ ý chuyển một chủ đề khác.
Cô nhìn xuống cuốn sách mình đang đọc dở: "Chỉ là một cuốn sách về tình yêu thôi."
"Đọc để lấy thêm kinh nghiệm?" Tống Lập Thành hơi bất ngờ, không nghĩ tới cô lại thích thể loại này.
"Không phải đâu, tựa đề rất có ấn tượng với em."
Bây giờ cô mới quan sát kĩ lại anh, hôm nay anh không mang những bộ đồ theo phong cách như trước kia, mà lại lựa chọn âu phục, áo sơ mi, quần tây bó sát phác hoạ một đôi chân thon dài thẳng tắp. Khi anh mặc, một chút kì quái cũng không có, còn khiến cho người khác nhịn không được nghĩ rằng bộ đồ này sinh ra là giành cho anh, khí chất trời sinh mà không phải ai cũng có.
Bạch Gia Thi lần đầu tiếp xúc với một Tống Lập Thành như thế, nhất thời có chút ngây ngốc, không được tự nhiên hỏi: "Sao hôm nay lại đột nhiên mặc âu phục?"
"Có chuyện quan trọng phải làm."
"Quan trọng?"
"Ừ."
"Không phải muốn em mời cà phê sao, anh uống gì gọi đi."
"Anh gọi rồi, không thể để lãng phí cơ hội này được."
Sau đó lại thở dài, vẻ mặt tiếc nuối: "Quên mất chọn quán đắt nhất thành phố rồi!"
Bạch Gia Thi xuỳ một tiếng, không đáp gì nữa.
Hai người không nói gì, Bạch Gia Thi buồn chán cắn ống hút, suy tư không biết nên gợi chuyện thế nào.
Anh chăm chú nhìn cô gái nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào, môi đỏ căng mọng ra sức cắn ống hút, đôi mắt long lanh đen nhánh, hàng lông mi cong cong như vẽ...
Như cảm nhận được ánh mặt chuyên chú của người đàn ông, người con gái ngại ngùng nói: "Nhìn em làm gì?"
Tống Lập Thành khuôn mặt không được tự nhiên trả lời: "Vì em đẹp, nó khiến anh như bị hút hồn vào trong."
Bạch Gia Thi thiếu chút nữa là phun toàn bộ nước nãy giờ mình uống, ảnh đế từ bao giờ lại sến sẩm như vậy.
Anh cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, nhìn thấy khuôn mặt lúng túng đó thì nghĩ thầm hình như có tác dụng thật.
Lát nữa phải tăng lương!
"Em thấy chỗ này thế nào?"
Bạch Gia Thi thành thật nói: "Rất đẹp, mùi hương cũng thơm thoang thoảng chứ không hề gay gắt, cái tên ở đây cũng lạ."
Tống Lập Thành tán thành: "Anh dẫn em tới nơi này."
Nói xong không đợi cô phản ứng, đứng dậy đi tới đối diện cầm lấy tay cô, dẫn cô đi đến phía sau quán.
Cô bước chân theo anh: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Đi đến trước một cánh cửa, hai người dừng lại, anh nói: "Em nhắm mắt lại đi."
"Làm gì?" Cô khó hiểu.
"Ngoan, cứ nhắm đi, cũng không phải là bắt cóc em."
"Thần bí như vậy." Bạch Gia Thi ngoan ngoãn nhắm mắt lại hồi hộp chờ đợi.
Anh mở cánh cửa ra, thì thầm vào tai cô: "đi về phía trước."
Cảm nhận được độ ấm truyền qua tai, Bạch Gia Thi hơi rụt cổ...
"Được rồi, em mở mắt ra đi."
Bạch Gia Thi từ từ mở đôi mắt ra, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô không khỏi trợn tròn mắt, há hốc miệng...
Trước mắt hiện lên như một xứ xở thần tiên với những thảm hoa tím biếc trải dài, những bông hoa với một màu tím thơ mộng, mong manh, dịu dàng đong đưa theo làn gió tươi mát.
Là hoa Lavender.
Bên cạnh còn có một nhạc sĩ kéo đàn violin du dương, êm ái...
Cô thả tay anh ra, khuôn mặt không giấu được sự vui vẻ, đưa hai tay ra hít thở không khí...
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!