Trong trung tâm thương mại thành phố mới khai trương một tiệm bánh ngọt cực kì ngon, nghe nói là mở thêm chi nhánh.
Trong góc có một cô gái đang tức giận không ngừng mắng chửi.
"Mẹ nó, cậu không biết đâu, cái tên Tần Tử Sâm nhìn thì chính trực nhưng thật ra là một tên ***** ***. Cmn, lần trước còn bảo gì ấy nhờ! Đẹp trai, làm việc nghiêm túc! Thật muốn quay lại lúc đó tát cho bản thân một cái để tỉnh táo! Lúc đấy khùng lắm mới khen! Đã vậy còn tự đại, cho mình là đúng! Tưởng bản thân làm luật sư thì cái gì cũng nói được, đúng là cái tên vô liêm sỉ nhất mà mình từng gặp!"
Bạch Gia Thi đối diện đang thưởng thức vị trà thơm ngon, định nói "Đúng vậy", chợt tầm mắt di chuyển đến đằng sau Vân Hi, vẻ mặt khiếp sợ như gặp phải ma.
Cô cố gắng nháy mắt ra hiệu cho Vân Hi đừng nói nữa, nhưng cô ấy cố tình lại không hiểu, vẫn đang mắng mỏ Tần Tử Sâm rất hăng say.
"Vô liêm sỉ? Bệnh ***** ***?"
Nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên, Vân Hi chợt ngậm miệng lại.
Một trước một sau, Tống Lập Thành và Tần Tử Sâm lần lượt tiến lại.
Nhận thấy ánh mắt Tần Tử Sâm quét qua mình, Vân Hi lập tức bộ dạng ngoan ngoãn như một con thỏ nhỏ, cái gì cũng không biết, thoạt như vừa rồi người mắng chửi Tần Tử Sâm không phải là cô ấy.
"Trả lời anh?" Tần Tử Sâm kéo ghế ngồi bên cạnh Vân Hi, cô ấy có thể cảm nhận được khí lạnh từ người đàn ông bao phủ khắp cơ thể mình, Vân Hi cúi đầu xuống không dám ngẩng mặt lên, bàn tay nhẹ nhàng đi tới bên cạnh giữ chặt tay áo Tần Tử Sâm lắc lắc trông vô cùng đáng thương.
"Sao có thể chứ, em tuyệt đối không bao giờ nói như vậy!"
Sau đó còn trịnh trọng bổ sung: "Em thề đó! Nếu như em nói dối sẽ bị..."
Lời còn chưa kịp dứt đã bị Tần Tử Sâm chặn lại: "Không cho nói bậy."
Vân Hi được đặc xá thì cười hì hì, hôn chụt một cái lên má anh.
Tần Tử Sâm lắc đầu, ai bảo cô là tiểu tâm can của anh chứ, đã định sẵn phải bại dưới tay cô rồi.
Bạch Gia Thi nhìn một màn này không khỏi há hốc mồm, chỉ tay vào hai người: "Hai người từ...từ khi nào?"
Tần Tử Sâm từ tốn trả lời: "Hôm chúng ta đi ăn mừng, gần đây mới xác định quan hệ."
"...Không tin được mà."
Tống Lập Thành bật cười: "Sao lại không tin? Hửm?"
"Hơi nhanh..."
"Hay là chúng ta cũng thử?" Tống Lập Thành tới gần Bạch Gia Thi mang theo hơi thở mát lạnh.
Nháy mắt cô bị giật mình, vội ngả người ra sau, ngả đến mức xém té, cũng may là anh đỡ cô lại.
Bạch Gia Thi đẩy tay anh ra, khuôn mặt đỏ bừng lắp ba lắp bắp: "Cảm...ơn."
Vân Hi thấy không ổn liền chuyển chủ đề: "Sao hai người lại tới đây."
"Hôm qua không phải em bảo có tiệm bánh mới khai trương à, nói chỉ cần ăn một miếng liền muốn lên tiên nên anh đi mua." Ngón tay thon dài nắm lấy tay cô ấy, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.
Nghe đến đây trái tim Vân Hi cảm thấy ngọt ngào không thôi. Miệng thì chửi nhưng thật ra cô ấy rất thích Tần Tử Sâm, cũng yêu thích cái tính bá đạo của anh, nếu không thì sao lại ở bên nhau...
Bạch Gia Thi đảo mắt qua lại, nhìn thấy một bầu trời màu hồng ngọt ngào, thật sự muốn đánh cho hai người họ một cái, có để ý đến cẩu độc thân không vậy!
Cuối cùng vẫn là Vân Hi tìm lại lí trí: "Cậu bảo có chuyện vui muốn thông báo mà, chuyện gì?"
"Cũng không hẳn là vui đâu, chỉ là tìm được một kịch bản rất ưng ý, nam chính cũng đẹp trai lắm đó." Câu cuối còn cố ý ngân dài ra.
Tống Lập Thành nghe đến đây thì hừ mạnh: "Đẹp trai nhưng diễn tệ thì cũng chỉ làm tăng rắc rối cho đoàn làm phim."
Thấy ánh mắt của người đàn ông dần tối đi, Bạch Gia Thi cố gắng nhịn cười: "Tớ định casting vào vai diễn nữ phụ số hai trong phim Trông chờ vào ánh sáng!"
"Chưa nghe qua bao..."
Còn chưa nói hết câu đã nhận thấy cái gì đó không ổn, hình như anh vừa mới nhận bộ phim này không lâu.
Ánh mắt ba người đổ dồn về anh, Tần Tử Sâm là người bật cười đầu tiên: "Ha ha ha, chuyện này phải nói cho Doãn Bằng biết mới được."
Ánh mắt Tần Tử Sâm như kiểu anh mà cũng có ngày hôm nay.
"..."
Tống Lập Thành bình tĩnh lại, gật gật đầu: "Tôi biết tôi đẹp trai."
Lần này đến lượt Bạch Gia Thi cạn lời...
Trình độ vô liêm sỉ của anh có phải lại tăng lên một bậc không.
__________________