Rất nhanh tập cuối cùng của chương trình cũng đến.
Không còn cái thời tiết rét lạnh như hôm qua, bầu trời đã có chút sức sống trở lại, ban những tia nắng yếu ớt xuống mặt đất. Không khí đã trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Buổi sáng,
Khi mọi người tập trung đầy đủ, Đạo diễn trịnh trọng thông báo:
"Hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta chung sống cùng nhau ở vùng nông thôn. Lại một mùa nữa qua đi. Đầu tiên, rất vui khi được quen biết tất cả mọi người ở đây, sáu ngày này chúng ta đã rất vui vẻ khi sống cùng nhau. Tiếp theo, chúc mừng mọi người đã hoàn thành tốt các nhiệm vụ được đưa ra, mang đến những mặt chân chất thật thà nhất của bản thân và nhiều niềm vui cho khán giả. Cuối cùng, tôi đây cũng không muốn làm khó mọi người nữa, tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn các nguyên liệu nấu ăn rồi. Hôm nay chúng ta tổ chức tiệc linh đình để chào tạm biệt nhau."
Vĩ Thành đứng lên hào hứng nói: "Đạo diễn là số một."
Đạo diễn cười hắc hắc...cười đến vô cùng gian xảo trả lời: "Đương nhiên."
Mọi người hào hứng đi vào phòng bếp, nhìn thấy một màn này trực tiếp bị doạ cho sợ.
Bởi vì phòng bếp toàn là rau củ quả, không có đến một miếng thịt, một miếng cá nào!
Trương Tân Nghiên đi tới gần, tay cầm quả mướp đắng*** lên, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn qua đạo diễn.
**Mướp đắng: hay còn gọi là khổ qua, một loại quả đắng. *
"Thế này là thế nào!"
Đạo diễn nhìn khách mời cười nói: "Toàn là đồ tốt cho sức khoẻ đó, mọi người không cần khách khí!"
Bạch Gia Thi dở khóc dở cười: "Tôi còn tưởng đạo diễn đã có nhân tính!"
"Thế này còn chưa đủ sao." Đạo diễn cười ha hả đáp.
Bạch Gia Thi chẹp miệng lắc đầu: "Từ đầu đã nghi ngờ độ chính xác rồi."
"Kinh tế hạn hẹp quá, thông cảm thông cảm, được rồi! mọi người mau nấu cơm đi." Đạo diễn bỏ lại một câu rồi đi mất hút.
Trương Tân Nghiên ỉu xìu: "Mấy cái này thì nấu được món gì?"
Bạch Gia Thi suy nghĩ một lát rồi đưa ra ý kiến: "Khổ qua có thể nấu món kho. Rau muống có thể xào. Khoai tây, khoai lang thì dùng để nấu canh. Mọi người thấy có được không?"
"Được đó!" Tất cả đều đồng thanh đáp.
Trương Tân Nghiên cầm quả mướp đắng lên không nhịn được suy nghĩ cái quả đắng nghét này kho lên rốt cuộc mùi vị sẽ như thế nào.
Bạch Gia Thi nhìn thấy biểu cảm của cô không khỏi buồn cười, gọi một tiếng, không thấy trả lời, cô lấy tay chọc chọc vai, Trương Tân Nghiên cũng không có phản ứng, đành ghé vào tai chị ấy nói to: "Cháy nhà rồi!"
"Cháy nhà, cháy nhà!!!" Trương Tân Nghiên giật mình xoay đầu lại.
"Cuối cùng hồn cũng về rồi!" Bạch Gia Thi buồn cười nói.
Trương Tân Nghiên bĩu môi, xấu hổ nhỏ giọng lí nhí nói: "Em ác thật."
"Chị lấy nấm ra xắt lát đi, sau đó ngâm với nước muối ba phút."
"Ồ."
"Còn em làm cái gì ạ?" Sở Tiêu lóng ngóng bộ dạng chờ người giao việc.
"Ừm...em qua kia phụ anh Thành đi."
"Vâng ạ."
Ngoan ngoãn như vậy, khiến cô không khỏi liên tưởng đến chú chó husky...rất đáng yêu.
Bạch Gia Thi đang nêm nếm lại món ăn không tự chủ được nhìn thoáng qua bên Tống Lập Thành, dạo này không biết cô bị làm sao, cứ mãi suy nghĩ về anh, lúc nào cũng luôn hướng về phía anh, mặt đỏ tim đập nhanh.
Liệu có phải là rung động không?
Cô không biết! Cô chưa từng có kinh nghiệm yêu đương. Ở hiện thực chỉ lo tập trung cho sự nghiệp, hơn hai mươi mấy năm đều chưa có mối tình vắt vai nào! Không biết cảm giác khi rung động là gì.
Tống Lập Thành đang xào rau muống, đột nhiên Tô Nguyệt tiến tới ngọt ngào gọi một tiếng: "Anh Thành\~."
"Để em làm cho ạ."
Tống Lập Thành chợt sựng người, nheo mắt lại, cái câu “Anh Thành” kia thật khiến toàn thân anh nổi da gà.
Cũng may anh có khả năng khống chế được sắc mặt, lúc này cũng không đến mức có vẻ quá khó coi.