Sáng sớm hôm sau, sương mờ bao phủ khắp xóm thôn, bầu trời không còn trong xanh, nắng cũng dần tắt lịm. Trên nền trời chỉ còn lại một màu xám xịt không khỏi gợi cảm giác thê lương, ảm đạm.
Trời trở lạnh, khiến cho con người ta không muốn rời giường, chỉ muốn nằm mãi trên chiếc nệm êm ái.
Tống Lập Thành từ cửa phòng đi ra, nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động, muốn đi vào xem sao thì Bạch Gia Thi đã từ trong phòng bếp đi ra, hai tay cầm một đĩa thức ăn nóng hổi.
Hai người đối mặt nhìn nhau vài giây, Bạch Ia Thi mỉm cười chào hỏi: "Tiền bối dậy sớm vậy?"
"Ừ, thói quen."
Cô gật đầu, đặt đĩa thức ăn lên bàn.
Anh nhìn một bàn thức ăn ngon miệng, khẽ nuốt nước miếng, quay sang hỏi cô: "Đã nấu xong rồi sao?"
"Vâng ạ, chờ mọi người dậy là có thể ăn."
"Vất vả cho em rồi." Tống Lập Thành khoé miệng hơi cong cong nói.
Dù anh biểu lộ rất kín đáo nhưng không thể qua mắt được Bạch Gia Thi và các bạn khán dậy sớm để xem chương trình.
[ Tui vừa bị ảo giác sao??? Hình như tui vừa thấy chồng iu tui cười! ]
[ Lầu trên, bạn không cô đơn, tôi cũng nhìn thấy nam thần cười, ôi trời đẹp quá đi mất. ]
[ Trăm năm hiếm gặp, cảm thấy dậy sớm cũng có nhiều chuyện tốt. ]
[ Tôi mê mệt quá rồi...bắt đền đó! ]
[ Sao tui cảm thấy giữa hai người này giống như có gian tình! ]
[ +1 tuy hơi ngang ngược nhưng mà tui thấy đẹp đôi. ]
[ +2 nhan sắc hai người này phải nói là nhan sắc thần tiên, đứng với nhau đẹp đôi quá đi mất. ]
[ +3 ôi cái câu mà "vất vả cho em rồi", nghe sao cũng giống như là chồng nói vợ vậy á, ngại ngùng.jpg ]
[ +4 ôi khung cảnh ngọt ngào này, xin lỗi fan cả hai nhưng mà tui ship, tui ship nhaaa! ]
[ +40 tui cũng muốn ship. ]
Bạch Gia Thi hơi ngẩn người, cô thấy khoé miệng anh nở nụ cười, đôi mắt cũng hơi híp lại, bình thường anh không thích cười, khuôn mặt lạnh nhạt cũng ít biểu hiện cảm xúc. Cứ tưởng cười lên sẽ trông rất khó coi, nhưng ngược lại đây là nụ cười đẹp nhất mà cô từng thấy.
Bạch Gia Thi cảm thấy mặt mình hình như hơi nóng, cô đỏ mặt!
Tống Lập Thành nhìn thấy cô gái nhỏ đỏ mặt thì khoé mắt ẩn ý, ý cười nồng đậm.
Lúc này các khách mời khác cũng lơ tơ mơ vừa ngủ dậy, chậm rãi vệ sinh cá nhân rồi đi xuống lầu đã thấy hai người trẻ tuổi tinh thần sảng khoái cùng với một bàn thức ăn ngon miệng.
Phó Từ mệt mỏi đi ra khỏi phòng thì bắt gặp hình ảnh Bạch Gia Thi đang tràn đầy sức sống chào hỏi mọi người.
Hôm nay Bạch Gia Thi mặc một bộ váy liền thân màu xanh nhạt, hai bên vai được buộc thành hai chiếc nơ màu xanh đáng yêu, nổi bật lên nước da trắng nõn. Tóc được búi lên gọn gàng, hai bên má còn vài lọn tóc con, hắn hơi ngẩn người nhìn ngắm Bạch Gia Thi.
Tô Nguyệt vừa lúc bắt gặp ánh mắt Phó Từ nhìn chằm chằm Bạch Gia Thi thì không khỏi cuộn chặt nắm đấm.
Cô ta điều chỉnh trạng thái, đi tới gần Phó Từ cười e thẹn chào hỏi: "Em chào anh ạ! Buổi tối anh ngủ có ngon không?"
Phó Từ vội hoàn hồn, hắn ta điên rồi! Điên rồi mới đi ngắm nhìn Bạch Gia Thi.
"Ừ ngủ ngon, còn em?" Phó Từ dịu dàng nhìn cô ta, gạt bỏ suy nghĩ lúc nãy.
Quả nhiên Phó Từ vẫn còn thích cô ta.
"Em cũng vậy ạ!"
"Trời ạ, chúng ta đúng là có lộc ăn, được thưởng thức nhiều món ngon như vậy." Trương Hân Nghiên mắt long lanh nhìn một bàn đồ ăn thơm ngon, đẹp mắt trước mặt.
"Nếu vậy mọi người ngồi xuống ăn đi ạ, đừng đứng đó mãi."
Trải qua ngày hôm qua, mọi người đều thoải mái với nhau hơn, đặc biệt là cô gái nhỏ Bạch Gia Thi rất được lòng, họ phát hiện cô bên ngoài hoàn toàn khác với những gì trên mạng nói.
Tính tình không những không kiêu ngạo mà ngược lại còn rất săn sóc, gần gũi. Hơn nữa vừa xinh đẹp lại còn khéo léo.
___________________________
Hôm nay, đạo diễn chính thức đưa ra nhiệm vụ cho mọi người.
Cứ nghĩ là sẽ lại giống các chương trình tạp kĩ* khác, cho các minh tinh đi làm các công việc của người nông dân như là gặt lúa, lội ao bắt cá...
**là nghệ thuật giải trí được tạo nên bởi đa dạng các hoạt động.*
Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp đạo diễn rồi.
Nhiệm vụ được đưa ra là: sẽ chia thành bốn nhóm, mỗi nhóm gồm hai người có trách nhiệm chăm một đứa trẻ, khán giả trên phát sóng trực tiếp sẽ bình chọn cho couple* nào mà họ yêu thích nhất, cuối ngày sẽ tổng hợp, nhóm nào có nhiều lượt vote cao nhất sẽ có một món quà.
Vĩ Thành hào hứng: "Quà gì vậy?"
Đạo diễn làm vẻ mặt thần bí: "Cái này cuối ngày sẽ công bố nha!"
"Chán chết đi được!" Vĩ Thành vẻ mặt uể oải làm mọi người bật cười không thôi.
"Được rồi, chia nhóm ra đi." Đạo diễn nói xong liền đi về.
"Chúng ta bốc giấy màu đi, ai trùng màu thì cùng một đội." Sở Tiêu nói.
Mọi người đều tán thành, kết quả là Tô Nguyệt chung nhóm với Sở Tiêu, Phó Từ với Bách Điền, Trương Hân Nghiên với Vĩ Thành và cuối cùng là Bạch Gia Thi với Tống Lập Thành.
Tô Nguyệt bất mãn với lần chia nhóm này, đã không chung nhóm được với Tống Lập Thành thì thôi đi, ngay cả Phó Từ cũng không được, vậy thì ít ra cũng cho cô ta chung nhóm với Vĩ Thành, đằng này bắt cô ta đi chung với cái tên Sở Tiêu này nữa, ỏng a ỏng ẹo trai không ra trai gái không ra gái, ai lại còn khen dễ thương, mắc ói!
Cô ta ngẩng đầu lên liền thấy tất cả sự chú ý của Phó Từ đều đặt trên người Bạch Gia Thi, có một linh cảm xấu không ngừng thôi thúc, sục sôi trong lòng cô ta, cảm nhận được mối nguy hiểm đang cận kề. Cô ta sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra, liền nổ lực lôi kéo sự chú ý của mọi người.
"Bao giờ chúng ta xuất phát vậy? Em rất nóng lòng muốn gặp bọn trẻ."
Quả nhiên Phó Từ bị dời đi sự chú ý, hơi bất ngờ hỏi lại: "Em thích trẻ con à?"
Tô Nguyệt ngọt ngào nói: "Vâng ạ, vẫn luôn muốn có em trai em gái, tiếc là mãi vẫn không có. Sau này nếu kết hôn em nhất định phải sinh một bé con, nhất định rất đáng yêu."
Phó Từ sửng sốt nhìn cô ta, cô ta chỉ cười ngọt ngào khuôn mặt sáng rực, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm hắn.
[ Thật mong chờ các nhóm thể hiện quá, không biết nam thần trông trẻ con sẽ thế nào. ]
[ Tô Nguyệt đáng yêu quá, đứa trẻ nào mà được chị ấy chăm sóc chắc chắn sẽ được cưng như trứng luôn. ]
[ Ôi tiểu thiên thần, vừa xinh lại vừa thích trẻ con...]
[ Tui cũng muốn làm trẻ con để được nam thần và Gia Thi chăm sóc nha. ]
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!