Tần Hàn Lâm ở sau lưng nộ ra một nụ cười mê hoặc.
Hạ Dĩ Đồng thì vẻ mặt vi diệu nhìn.
Không biết chân tướng Lai Ảnh: "Hahahaha."
Bốn người đều mang tâm tư, ngồi xe đi đến một nhà hàng tư nhân, chọn một phòng riêng, thanh tịnh, bí ẩn, ngay cả người phục vụ đi lại cũng không nghe thanh âm gì. Tần Hàn Lâm không biết khách khí một chút nào, là người đầu tiên cầm lấy thực đơn gọi món ăn.
"Ba bồ câu sữa quay, súp cá xương gà, thịt lợn om mực, nấm tiêu rừng, phú quý nước miếng gà, cá vược nướng với thì là, sườn bò nướng và cuộn yuba, đậu phụ già Sơn Thủy". Tần Hàn Lâm gõ một ngón tay lên mặt bàn, một tay thì ấn ấn mấy lần vào menu tự phục vụ trên iPad, muốn ăn gì thì gọi đó, phảng phất như mấy món ăn đang ở trước mặt ông vậy, nói: "Trước tiên liền gọi mấy món này đi."
Bồ câu sữa quay
Cá vược nướng thì là
nấm tiêu rừng
phú quý nước miếng gà
đậu phụ già sơn thủy
súp gà xương cá
Sườn bò nướng than và cuộn yuba
thịt lợn om mực
(Tui edit đồ ăn hơi ngu, với lại tui edit lúc đang đói, đói một mình thì quá ích kỷ nên muốn mọi người đói cùng)
Lai Ảnh lấy iPad, đưa cho Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng càng không khách khí, chính là muốn làm thịt luôn cô, gọi món tôm chiên áp chảo sốt mù tạt, trứng cá muối đen và sáu món chính khác.
Lai Ảnh không đau lòng chút nào, mỉm cười đem menu đưa cho Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng nhìn số lượng đã gọi cũng đủ cho mười mấy người ăn, một trận đau lòng, lập tức lật menu gọi món rau, cố ý gọi rau trộn sứa lạnh, nước gừng ngó sen và một dĩa thịt nguội.
"Được rồi." Cô đưa iPad trở về.
Lai Ảnh gọi thêm một dĩa rau xào, nước trái cây và rượu vang đỏ, người phục vụ xác nhận lại lần nữa rồi đi lui ra, đóng cửa lại.
Bốn người ngồi ở bàn tròn lớn, xoay theo chiều kim đồng hồ, lần lượt là: Tần Hàn Lâm, Lai Ảnh, Lục Ẩm Băng, Hạ Dĩ Đồng. Vốn dĩ Lai Ảnh muốn ngồi ở giữa Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng, nhưng Tần Hàn Lâm lại sống chết muốn kéo cô ngồi gần ông, còn thừa dịp hai người không chú ý điên cuồng mà làm mặt quỷ.
Ông là đang ám chỉ cái gì? Lai Ảnh mà không hiểu sao.
Lục Ẩm Băng từ ba ngày trước đã quay xong tất cả các cảnh quay của Kinh Tú lúc 15 tuổi, hiện tại đang khôi phục lại dáng người, mỗi lần ăn cơm đều cảm thấy có thể nuốt cả một con trâu, bằng không thì cô cũng không tham gia bữa tiệc này.
Trong lúc chờ đợi món ăn, Lai Ảnh là chủ của bữa tiệc này, nhìn ba người, chủ động mở miệng quan tâm hỏi: "Quay phim thế nào? Biểu hiện Hạ Dĩ Đồng có được không?"
Nếu là có người ngoài ở đây, chắc chắn cảm thấy lời Lai Ảnh nói vừa rồi không được chu toàn cho lắm, vì trên bàn rõ ràng là còn có một diễn viên chính khác, cô vừa rồi chỉ nhìn chằm chằm Hạ Dĩ Đồng mà nói.
Nhưng Lục Ẩm Băng làm sao có thể để ý đến loại chuyện nhỏ nhặt này, bạn bè không chơi cung tâm kế gì, cười, nói thẳng: "Khá tốt."
Hạ Dĩ Đồng cúi đầu tháo đũa, bát ra, tháo xong tráng nước sôi qua, đưa cho Lục Ẩm Băng, đem đũa, bát của cô ấy qua chỗ mình, lặp lại trình tự này lần nữa.
Tần Hàn Lâm với ánh mắt sắc bén, lập tức gõ bát, hướng Hạ Dĩ Đồng nói: "Tôi báo cáo, sao em chỉ tráng chén cho Lục Ẩm Băng, mà không tráng cho tôi."
Hạ Dĩ Đồng dừng lại động tác một chút, liền hơi mỉm cười nói: "Lục lão sư bên này thuận tay, đạo diễn Tần, ngài chờ..." Rất tự nhiên giống như là cô vốn dĩ tính giúp mọi người tráng bát đũa vậy.
Lục Ẩm Băng cắt đứt lời Hạ Dĩ Đồng, liếc mắt nhìn Tần Hàn Lâm: "Bản thân không có tay sao? Mắc gì sai người của tôi."
Hạ Dĩ Đồng thấy tai mình nóng lên, vội vàng đem tầm mắt nhìn về phía Lai Ảnh, nhẹ nhàng lắc đầu, ý tứ là cô ấy nói giỡn, đừng có tin.
Lai Ảnh khi nghe thấy câu "người của tôi" của Lục Ẩm Băng thì miệng liền há to, sau đó lại nhận được ám chỉ của Hạ Dĩ Đồng, toàn bộ đầu óc đều cảm thấy mờ mịt, cảm giác cô chỉ mới mấy tháng không tiếp xúc với mấy người này, hiện tại nói cái gì cô đều nghe không hiểu.
Ai nấy còn đang ám chỉ với cô, ám chỉ cái mà ám chỉ, không biết nữ nhân kết hôn rồi đều ngốc sao?
Tần Hàn Lâm dùng vẻ mặt ghét bỏ cùng Lục Ẩm Băng cãi nhau: "Cái gì mà người của bà, hiện tại không ở phim trường, bà không có quyền gì quản người ta à nhen. Mà ở phim trường, em ấy cũng là một cá nhân độc lập, bà dựa vô gì mà quản người ta, bệnh nam thẳng hả!"
"Tôi đây là nói thay cho thê tử để tránh làm những việc không cần thiết, là ôn nhu săn sóc, sao lại là bệnh nam thẳng?"
Từ "thê tử" này càng nói càng thấy quá, Hạ Dĩ Đồng mặt đỏ đến mức sắp chui vào lòng đất, Lục Ẩm Băng không thể giải thích được lí do sao cô ấy cảm thấy tâm tình mình lại vui vẻ về từ này, càng này càng thấy hăng.
Lai Ảnh thừa dịp hai người đang phóng hỏa tràn lan, lét lút vòng qua bên cạnh Hạ Dĩ Đồng, lông mày nhíu lại một cái, hoang mang hỏi: "Hai người bọn họ thích đấu võ mồm thì chị biết, còn em với Lục Ẩm Băng... là chuyện như thế nào?"
Đối mặt với ánh mắt dò hỏi chân thành của Lai Ảnh, Hạ Dĩ Đồng pha trò nói: "Lục lão sư lúc nhập vai, không có việc gì thì liền đem em thành nhân vật ở trong phim."
"Chị không phải nói cái này." Lai Ảnh nói.
Chẳng lẽ là cô ấy phát hiện ra.... Không phải a, bản thân mình đã rất cẩn thận, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Lục ẩm Băng đang thế nào, tim của Hạ Dĩ Đồng đập liên hồi, bất động thanh sắc nuốt nước miếng, cẩn thận chèo thuyền thăm dò trước: "Vậy chị nói cái nào?"
"Tin đồn á."
Hạ Dĩ Đồng trong lòng hơi hồi hộp một chút, cười gượng: "Tin đồn ở đâu ra."
Lai Ảnh: "Hai người như nào lại thành vậy như hôm nay, còn ở chung một chỗ lâu như vậy. Lão Lục chị biết, không thích cùng người khác kết bạn, chị có thể làm bạn với cô ấy, bây giờ ngẫm lại đều cảm thấy rất khó tin. Em có thể tiết lộ cho chị biết, sao mà có thể thông đồng được với cô ấy vậy?"
Chỉ cần không phát hiện ra cô yêu thầm Lục Ẩm Băng là được, đại não Hạ Dĩ Đồng liền xoay chuyển rất nhanh, lập tức cao thâm khó đoán mà cười, dùng tay vuốt tóc dài của mình, nói: "Mị lực của em quá lớn, thật là không có biện pháp a."
Lai Ảnh quay đầu liền kêu: "Lão Lục."
Lục Ẩm Băng: "Làm sao vậy?"
"Hạ Dĩ Đồng nói-----"
Hạ Dĩ Đồng vội vàng tóm cô, thấp giọng cầu xin: "Em sai rồi, em không nên khoác lác."
Lai Ảnh: "À, không có việc gì."
Lục Ẩm Băng bị Lai Ảnh cắt ngang, không còn hứng thú cùng Tần Hàn Lâm cãi nhau nữa, sự chú ý liền dời qua chỗ Hạ Dĩ Đồng và Lai Ảnh, híp mắt: "Lén lút nói tôi cái gì đó?"
Hạ Dĩ Đồng liền thốt lên: "Nói Lục lão sư, chị đặc biệt đẹp!"
Lục Ẩm Băng cúi đầu uống nước, đôi mắt cong cong, vô cùng tự nhiên mà tiếp nhận lời khen ngợi.
Lai Ảnh: "....."
Nịnh nọt như vậy có thể nói là quá ư là kinh khủng đi, lẽ nào Hạ Dĩ Đồng là dựa vào nịnh hót mà được 'ân sủng'? Không thể a, lão Lục không phải là người như vậy.
Lai Ảnh tò mò đến ruột gan cồn cào, đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng, nhân viên phục vụ bưng cơm vào, Lai Ảnh đành phải tự mình nuốt trôi vấn đề này xuống, an tĩnh mà ăn cơm.
Đều là người một nhà, Lục Ẩm Băng ăn cơm liền không kiêng nệ gì cả. Cô ăn không thô lỗ, thậm chí là đoan trang, nhưng tốc độ lại rất nhanh, đồ ăn lúc rơi vào trong chén của cô, nhanh chóng liền biến mất vào trong miệng.
Lục Ẩm Băng nhai tôm viên trong miệng, đôi mắt nhìn dĩa nấm tiêu rừng trước mặt Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng gắp nấm tiêu rừng vào trong chén cho cô.
"Gà..."
Hạ Dĩ Đồng lại gắp cho cô một miếng gà, thịt rất mềm.
"Cá."
Thịt cá vược tươi ngon được đặt trong cái thìa.
"Đậu hủ."
Đậu hủ cùng với nước canh nấu rất tinh xảo, rất ngon, đặt trong chén, để ở tay trái Lục Ẩm Băng.
"Cảm ơn." Lục Ẩm Băng cũng không ngẩng đầu lên mà nhàn hạ ăn.
Tần Hàn Lâm: "....."
Yên lặng móc di động ra nhắn cho Chiêm tổng một tin: [Ăn cơm ở bên ngoài, miệng đầy cẩu lương a, thế đạo thiệt là hiểm ác.]
Chiêm tổng đáp lại ---- [Hai ngày nữa tôi đi thăm em, ngoan ngoãn ăn cơm đi.]
Lai Ảnh đã ngừng động đũa, biểu tình phức tạp mà nhìn một đôi bạn tốt của mình, đúng vậy, cô cũng không biết vì cái sao lại dùng cặp từ "một đôi" nữa, nhưng ngoài ý muốn thì từ đó lại rất thích hợp.
Hạ Dĩ Đồng nhìn chằm chằm vào Lục Ẩm Băng, xem cô ấy ăn cơm so với bản thân ăn cơm lại hạnh phúc gấp trăm lần. Trong lúc lơ đãng, ngẩng đầu lên đụng phải ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lai Ảnh, lập tức nâng chén lên, nói: "Chị Lai Ảnh, chị cách em xa quá, không tiện để gắp đồ ăn cho chị, cái kia là chả bò và tôm viên, ăn rất ngon, chị thử xem."
Hạ Dĩ Đồng xoay bàn, Lục Ẩm Băng một đũa cắm vào đĩa tôm viên, trơ mắt nhìn thức ăn bay đi, lập tức gác đũa, đũa chạm vào chén sứ tạo ra một tiếng vang nhỏ, chỉ có Hạ Dĩ Đồng nghe thấy được.
"Chờ một lát em lại gắp cho chị." Hạ Dĩ Đồng thấp giọng dỗ dành nói.
"Không."
"Chị Lai Ảnh và đạo Diễn Tần bọn họ một miếng cũng không ăn đâu."
"Không."
Hạ Dĩ Đồng quay bàn ăn lần nữa, trước mặt vừa vặn là súp cá xương gà, Hạ Dĩ Đồng múc súp vào bát sạch của mình, dùng thìa vớt lớp dầu trên bề mặt ra, vị ngon của súp nấu cùng với thịt cá thơm ngon, đưa cho Lục Ẩm Băng, tạm thời trán an cô: "Uống mấy ngụm đi, lát nữa ăn thịt tiếp."
Xù lông đến một nửa thì Lục Ẩm Băng dùng thìa ăn vài muỗng súp, an an tĩnh tĩnh, một chút thanh âm đều không phát ra.
Hạ Dĩ Đồng nhìn cô cười, ánh mắt chăm chú giống như toàn thế giới chỉ còn lại mỗi một mình cô ấy vậy.
Trong lòng Lai Ảnh càng ngày càng có một cổ kỳ quái rất mạnh mẽ, nhìn về phía bên cạnh Tần Hàn Lâm, Tần Hàn Lâm làm ra vẻ "Tôi đã sớm biết rồi", trong chớp nhoáng, Lai Ảnh đột nhiên nhanh trí, liền hiểu rõ.
Cô duỗi ngón tay cái ở tay trái phía dưới bàn, tay phải cũng giơ ngón cái lên, hai tay đầu ngón tay đồng thời chạm vào nhau, nhướng mày, Tần Hàn Lâm hướng về phía cô gật đầu thật mạnh.
Hai người đã có chung suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Lục Ẩm Băng, ánh mắt tựa như xem đứa ngốc vậy.
Thôi thì để người ngu ngốc thì ngu ngốc đi, làm kẻ ngốc cũng có phước của kẻ ngốc.
Từ khi biết Hạ Dĩ Đồng đối với Lục Ẩm Băng có ý tứ kia, trong tim Lai Ảnh toàn tràn ngập những lời đàm tiếu kia, bạn tốt của mình muốn cong, đối tượng bẻ cong vẫn lại là bạn tốt, bản thân mình không thể nào xen chân vào được, không thể nói nổi.
Lai Ảnh đến khách sạn của hai người ở phòng khác, Lục Ẩm Băng có nhã ý mời cô, nhưng là Lai Ảnh bị đá một lần là khôn hơn một chút, thà chết cũng không hề muốn chung giường với cô.
Lục Ẩm Băng giống như có chuyện gì đó, một hồi về khách sạn liền đem Hạ Dĩ Đồng trở về phòng, bản thân cô thì muốn lưu lại chỗ Lai Ảnh, nói là muốn ôn chuyện cũ.
Hai người vừa vặn đều có chuyện quan trọng muốn nói cho đối phương.
Nhìn nhau một cái, Lục Ẩm Băng mở miệng trước, đêm nay trông cô có vẻ nghẹn ngào, vẻ mặt cô nghiêm túc nói: "Lai Ảnh, tớ nói cho cậu biết một bí mật lớn."
Lai Ảnh hỏi: "Cái gì?"
Lục Ẩm Băng hít một hơi, nhìn đôi mắt của cô, nghiêm túc mà nói: "Hạ Dĩ Đồng, có thích một người."
Lai Ảnh ngồi xếp bằng ở trên giường, không ngạc nhiên, cười nói: "Là cậu sao?"