Mạnh Thiệu Kỳ kéo Vân Cẩm Thời giảng giải kịch bản thật lâu, mãi đến giữa trưa, anh ta miệng khô lưỡi khát uống hết chai nước khoáng thứ hai, sau đó mới nói: "Hôm nay đến đây thôi, phục trang chắc đã làm xong rồi, lát nữa ăn cơm trưa xong cô đi thử xem, nếu vừa người thì sẽ quay chụp định trang trước, chiều nay diễn viên sẽ đến đông đủ, nhưng cô không cần quay, đọc kịch bản cho tốt, tôi cảm thấy được rồi thì cô mới có thể quay."
"Vâng đạo diễn." Vân Cẩm Thời không vì vậy mà cảm thấy bản thân bị xem thường, dù sao quả thật cô chưa từng đảm nhận vai diễn chính, không dám phát ngôn bừa bãi khẳng định mình có thể diễn rất tốt.
Sau khi đạo diễn thả cô đi, trước tiên cô đặt một phần cơm cho Đường Đường ở nhà, nói thật Vân Cẩm Thời vẫn có chút lo lắng, cũng không biết một mình Đường Đường ở nhà có thể sẽ gặp chuyện không may hay không, lỡ như bị bệnh thì phải làm sao? Có chỗ nào khó chịu thì phải làm sao? Em ấy cũng không dám đi ra ngoài một mình.
Vân Cẩm Thời không khỏi thở dài, rõ ràng tính tình cô rất quyết đoán, sau khi trong nhà có thêm một đứa bé, bỗng nhiên lại trở nên lề mề chậm chạp.
Xem ra tốt nhất vẫn phải mua cho Đường Đường một chiếc điện thoại, dạy em ấy dùng thế nào, có việc gì thì gọi cho cô.
Lúc Vân Cẩm Thời ăn trưa, bên giao thức ăn gọi điện thoại cho cô, bảo cô ra ngoài lấy, Vân Cẩm Thời bảo họ tự gõ cửa, còn hỏi riêng nhân viên giao thức ăn tình hình của Đường Đường, sau khi xác định em ấy không có chuyện gì, cuối cùng Vân Cẩm Thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tới buổi chiều, Vân Cẩm Thời vẫn ngồi trên băng ghế nhỏ xem kịch bản, trợ lý đạo diễn tới thông báo với cô, bảo cô đi thử trang phục.
Tố Vân là nữ hai trong phim, cũng là nữ phụ ác độc, nhưng nữ phụ này cũng không phải là thiết lập người xấu từ đầu đến cuối, chính là đi con đường hắc hóa vào giai đoạn sau.
Mà giai đoạn đầu là thiết lập nhân vật tiên nữ thanh lãnh, còn giúp đỡ nhân vật chính, hơn nữa không tránh khỏi yêu thầm nam chính.
Hắc hóa bắt đầu từ giai đoạn giữa, đầu tiên là yêu mà không được, tiếp sau đó phát hiện cha của nữ chính là kẻ thù giết cha mình, báo thù không thành ngược lại bị nam nhân bản thân thầm mến gây thương tích, cuối cùng triệt để hắc hóa nhập ma.
Cho nên vai diễn này có những khó khăn nhất định, dạo này có rất nhiều minh tinh không có kỹ thuật diễn xuất diễn hắc hóa toàn bộ đều dựa vào hóa trang mắt, lại tô son môi màu sẫm, Mạnh Thiệu Kỳ hiển nhiên không phải loại đạo diễn có thể mơ mơ màng màng là có thể ứng phó cho qua, yêu cầu của anh ta cực kỳ cao, lúc trước cũng rất lo Vân Cẩm Thời diễn không tốt Tố Vân hắc hóa sau này.
Cũng bởi vì yêu cầu tinh vi hơn nhiều, cho nên tất cả vai diễn trong phim đều không chỉ có một bộ trang phục, riêng Vân Cẩm Thời đã có bảy tám bộ, trước khi hắc hóa thiên về màu trắng, loại trang phục tiên khí phiêu phiêu có ba bốn bộ, sau khi hắc hóa lại gần năm bộ.
Hơn nữa cô đều phải thử hết tất cả trang phục một lần, nhìn xem có vừa người không, sau đó lại thay một lần nữa những bộ cần để chụp định trang.
Vân Cẩm Thời vừa đi ngang qua đã bị kéo lại: "Trang phục đều đặt ở trong cho cô rồi, cô nhanh đi thử một lần, nếu không vừa thì nhanh nói với tôi."
Vân Cẩm Thời bị đẩy mạnh vào phòng thay đồ, trên móc áo bên cạnh treo đầy quần áo, đang lúc cô không biết bắt đầu từ đâu, cửa lại bị đẩy ra một khe hở, một cô gái trẻ phụ trách tạo hình thò đầu vào: "Đúng rồi, cô biết mặc cổ trang không? Cần tôi hỗ trợ không?"
"Tôi thử xem." Vân Cẩm Thời thay từng bộ một, sau khi thay xong một bộ thì ra cửa một chuyến cho cô ấy xem thử, cô gái trẻ làm việc vô cùng nghiêm cẩn, đi vòng quanh cô kéo thử vài chỗ, bản thân Vân Cẩm Thời cũng chưa cảm giác có vấn đề gì, cô ấy đã nhìn ra hết: "Được rồi cởi bộ này ra đi, để sang bên phải, phải sửa eo lại một chút."
Vân Cẩm Thời phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới thử hết tất cả trang phục, bởi vì lúc trước đã đo rồi, nên phần lớn trang phục vẫn rất vừa vặn, chỉ có một hai món có vấn đề nhỏ, hẳn cũng có thể nhanh chóng chỉnh lại.
Lúc Vân Cẩm Thời cầm món cuối cùng đi ra phòng thay đồ, cửa đối diện cô cũng mở ra, từ bên trong một cô gái dáng vẻ trưởng thành, khí chất thanh lãnh, hai người đối mắt nhìn nhau giây lát, sau khi cô gái thấy được trang phục trong tay cô, gương mặt vốn thanh lãnh trong nháy mắt đã trở nên lạnh lùng hơn.
"Tôi thử xong rồi." Cô gái đặt trang phục lên bàn rồi đi ra, cũng không thèm liếc mắt đến Vân Cẩm Thời một cái.
Chị Lý phụ trách phục trang có ấn tượng khá tốt với Vân Cẩm Thời, thấy dáng vẻ khó hiểu của cô bèn nói: "Phong Tuyết, nữ hai được xác định từ trước, dù sao cô cũng giành vai diễn của cô ấy, cô ấy mà cho cô vẻ mặt tốt thì cô mới phải cẩn thận."
Đây là Phong Tuyết à, Vân Cẩm Thời vẫn nhớ rõ, dù sao cho dù là Mạnh Thiệu Kỳ chủ động, cũng chẳng khác gì cô cướp vai diễn của người ta, nghe nói cuối cùng Phong Tuyết diễn vai tiểu sư muội của Tố Vân, số phân đoạn còn ít hơn, nhiều nhất chỉ xem là nữ bốn, thậm chí là nữ năm.
"Cảm ơn chị Lý." Vân Cẩm Thời giúp chị Lý thu dọn tất cả cả phục trang, trước kia cô thường đóng vai quần chúng ở đoàn phim, lúc không có chuyện gì thường giúp chút việc vặt ở các bộ phận phục trang hóa trang đạo cụ.
Ấn tượng của chị Lý đối với Vân Cẩm Thời khá tốt, nhưng cũng không phải bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp của cô, mà là vì em họ của chị Lý làm chuyên viên hóa trang ở đoàn phim trước của Vân Cẩm Thời, sau lần trò chuyện riêng về việc thay đổi nữ hai, em họ chị Lý cũng nói đôi câu với chị ta là Vân Cẩm Thời rất tốt.
Chút hảo cảm ấy đương nhiên không đủ để chị Lý có thêm mấy phần kính trọng gì đó với Vân Cẩm Thời, nhưng chị Lý cũng không ngại nói cho cô biết những tin tức không khó có được.
"Nếu không có vấn đề gì, tôi đem quần áo đi trước." Chị Lý mang toàn bộ những phục trang có vấn đề đi, tới buổi chiều, rốt cuộc tất cả người trong đoàn cũng đến đông đủ, bao gồm cả nam nữ chính.
Sau đó sẽ chụp định trang trước, chụp định trang xong rồi sẽ chính thức khởi động máy, đây là thói quen của Mạnh Thiệu Kỳ, cũng có một vài đạo diễn thích trực tiếp chọn những cảnh quay đẹp trong quá trình quay phim làm ảnh định trang.
Nam diễn viên chính trong đoàn tên là Chu Sâm, anh ta là người nổi tiếng nhất trong đoàn phim, là một tiểu sinh* rất được yêu thích trong hai năm qua, ra mắt bằng bộ phim tiên hiệp, một lần diễn vai đại sư huynh cao quý lãnh diễm liền nổi tiếng.
Nữ chính Văn Tư Kỳ, kém hơn so với Chu Sâm, nhưng cũng là tuyến hai**.
*Tiểu sinh: chỉ những nam diễn viên trẻ tuổi, hình tượng trẻ trung dễ hút fan nữ, giá trị thương mại cao, diễn xuất tùy người.
**Tuyến: độ nổi tiếng và địa vị của một minh tinh. Ở Cbiz có tuyến 1, 2, 3 và 18 (tương đương sao hạng A, B, C và không có danh tiếng).
Nguồn tham khảo (Wordpress Mạc Vấn Quy Kỳ): https://xiaoloutt.wordpress.com/cam-nang-an-dua-hong-thi-cbiz/
Còn những diễn viên phụ khác, ngoại trừ hai diễn viên kỳ cựu thì hầu như đều là người mới, Phong Tuyết cũng chỉ mới đóng một bộ phim, nếu đổi lại là một người nổi tiếng hơn chút sao có thể chấp nhận từ nữ hai biến thành nữ bốn, đã sớm phủi mông bỏ đi rồi.
Mạnh Thiệu Kỳ có tiếng thích dùng người mới, anh ta chọn diễn viên không phải dựa theo độ nổi tiếng, mà là dựa vào có thích hợp với vai diễn hay không, tiếp theo mới là kỹ thuật diễn xuất, bởi vì anh ta vẫn cho rằng kỹ thuật diễn có thể từ từ xuất hiện, những thứ như diện mạo khí chất là bẩm sinh không thể thay đổi, cho nên ngoại hình khí chất có thích hợp với vai diễn hay không rất quan trọng.
Cũng bởi vì vậy mà Mạnh Thiệu Kỳ rất ít khi lặp lại hợp tác với một diễn viên, trừ phi là người có độ thích nghi vô cùng mạnh mẽ diễn xuất lại rất tốt, nếu không thì chính là một bộ tuyển một lần, sau khi đã chọn xong tất cả diễn viên, xác định sẽ không thay đổi, chính thức khai máy.
Anh ta cũng từng quay đến một nửa lại cảm thấy diễn viên kia không được, giữa đường đổi vai diễn, loại chuyện này nếu không phải vì Mạnh Thiệu Kỳ có bản lĩnh có bối cảnh, phim sản xuất ra đều đạt được thành tựu không tệ, cho dù không bùng nổ cũng có chút tiếng tăm, thì đạo diễn như vậy đã sớm xong đời rồi.
Vân Cẩm Thời bị lôi đi thay phục trang xong trực tiếp đi đến nơi chụp ảnh định trang, ảnh định trang của cô xem như là đơn giản nhất, thay phục trang của Tố Vân, đeo kiếm bên hông, biểu cảm phải thanh lãnh một chút, ánh mắt phải lạnh lùng xen lẫn chút khát vọng không rõ, trong đơn thuần lộ ra chút thấu triệt...
Đây là lời gốc của Mạnh Thiệu Kỳ nói, có thần thánh mới biết "lạnh lùng lại khát vọng, trong đơn thuần lộ ra thấu triệt" là cái bộ dạng gì.
Dù sao bản thân Vân Cẩm Thời cũng mơ mơ màng màng, sau khi chụp xong Mạnh Thiệu Kỳ còn tỏ vẻ biểu hiện của cô rất tốt, bảo cô đến lúc chính thức quay phải duy trì được trạng thái này, không ngừng cố gắng.
Vân Cẩm Thời xem như là người kết thúc nhanh nhất, sau khi chụp ảnh xong thì thay quần áo, an vị chờ một bên, còn có thể nghe rõ ràng giọng trách mắng Văn Tư Kỳ của Mạnh Thiệu Kỳ.
"Cô là đầu gỗ à? Trên mặt cô có thể có biểu cảm mỉm cười vừa đủ không? Tôi bảo cô đơn thuần không phải bảo cô ngu xuẩn, tôi bảo cô ngây thơ bảo cô vui vẻ xán lạn cô cười ngốc gì vậy, cô có biết chụp ảnh không, đạo diễn phim trước của cô là thấy cô rẻ mới dùng à?"
Quả thật là nghiêm khắc...
Vân Cẩm Thời lặng lẽ thở dài một tiếng, Văn Tư Kỳ cũng sắp khóc, đôi mắt đã hơi đỏ lên, cô ta vốn có ngoại hình xinh đẹp đáng yêu, vừa uất ức liền làm nổi bật sự hung tàn của Mạnh Thiệu Kỳ.
Lúc Vân Cẩm Thời ngồi ngây người ở đó, bên cạnh lại xuất hiện một bàn tay cầm chai trà sữa, cô hơi sửng sốt, sau đó liền nhìn thấy Chu Sâm đã thay xong phục trang đứng bên cạnh bản thân, trên mặt mang theo nụ cười đúng mực: "Mua nhiều, uống không?"
"Tôi vừa mới uống nước xong."
"Vậy cũng cầm đi, khi nào khát lại uống, em không thể không nhận chứ?" Trong ánh mắt thanh niên mang theo chút tủi thân: "Chỉ là một chai trà sữa mà thôi."
"Cảm ơn." Vân Cẩm Thời chần chừ một chút, vẫn nhận lấy, dù sao trà sữa cũng không phải thứ gì quá giá trị, nếu không nhận chính là không cho người ta mặt mũi.
Chu Sâm cứ tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô: "Tôi chưa từng gặp em, đây là bộ đầu tiên em đóng à?"
"Nếu tính cả vai quần chúng, tôi đã quay không ít rồi." Vân Cẩm Thời không thích ứng lắm khi có người ngồi gần như vậy, theo bản năng điều chỉnh vị trí của bản thân, nhích ra phía ngoài.
Chu Sâm hơi sửng sốt, cười tủm tỉm nói: "Em xinh đẹp như vậy, con đường diễn xuất chắc chắn sẽ rộng rãi, diễn xong bộ này của đạo diễn Mạnh, kịch bản tốt chắc chắn sẽ rơi vào tay em như mưa."
"Cảm ơn." Vân Cẩm Thời ít nói, bình thường cũng ít giao tiếp với mọi người, dù sao đa số mọi người đều không thích mặt nóng dán mông lạnh, chẳng qua Chu Sâm dường như không vì vậy mà giảm bớt ham muốn nói chuyện, cho dù Vân Cẩm Thời chỉ nói một tiếng ừ, anh ta cũng có thể rất lưu loát mà tiếp lời.
Mãi đến khi Chu Sâm đi chụp định trang, anh ta mới đứng lên, trước khi đi còn cười nói: "Tối nay đạo diễn nói muốn mời mấy diễn viên chính đi ăn, em có đi không?"
"Tôi còn có việc, có thể sẽ không đi." Vân Cẩm Thời còn phải về nhà trông trẻ đây.
"Vậy tiếc quá, hôm nào có rảnh tôi mời em ăn bữa cơm nhé." Chu Sâm không đợi cô trả lời đã đi vào trong lều.
Vân Cẩm Thời có chút không đoán được ý tứ anh ta, chỉ là theo bản năng muốn cách xa anh ta một chút, luôn cảm thấy người này không đơn giản.