Nói thế nào Đường Đường cũng là một cô gái trưởng thành, Vân Cẩm Thời bị va vào lảo đảo một cái, suýt nữa đã đặt mông xuống đất, cô hít một hơi lạnh: "Chậm một chút..."
Hốc mắt Đường Đường ửng đỏ nhìn Vân Cẩm Thời, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, em nghĩ... em nghĩ..."
"Nghĩ chị không trở lại?" Vân Cẩm Thời cười khẽ một tiếng sau đó nói: "Trong cái não nhỏ này của em suy nghĩ gì vậy? Không từ mà biệt, căn nhà này chị mới mua đấy, chị có thể không trở về sao?"
Hốc mắt Đường Đường đỏ bừng, hai má cũng đỏ bừng, kiên quyết chôn mặt mình trong lòng Vân Cẩm Thời, cô ấy thấp giọng lẩm bẩm: "Em không..."
Vân Cẩm Thời lấy chìa khóa từ trong túi cô ấy ra mở cửa, sau đó ôm Đường Đường trong lòng vào nhà, đến khi đến cạnh sofa cô mới cùng Đường Đường ngã vào sofa.
Đường Đường đè lên người cô, có chút ngượng ngùng, giãy giụa muốn đứng lên, Vân Cẩm Thời bình tĩnh siết chặt cánh tay: "Đừng, chị một đường trở về mệt chết rồi, để chị ôm một lát."
Đường Đường vừa nghe cũng không dám nhúc nhích, nhưng lúc này cô ấy mới phản ứng lại: "Vẫn chưa quay xong ạ? Vậy sao đột nhiên lại quay lại?"
"Sợ em ở nhà suy nghĩ lung tung." Vân Cẩm Thời áng chừng cô gái nhỏ trong lòng, quả nhiên gầy đi một ít, nhất thời có chút đau lòng: "May mà chị trở về sớm hơn chút, nếu về trễ, em sẽ gầy thành dạng gì đây?"
Đường Đường không biết nên nói gì, mấy ngày nay khẩu vị cô ấy rất kém, sẽ luôn nghĩ ngợi lung tung, gầy cũng là chuyện rất bình thường, bởi vậy chỉ có thể đáng thương chịu đựng lời dạy dỗ.
Thật ra điều Đường Đường muốn hỏi nhất lúc này là, nếu chị đã trở lại, vậy có thể cho em một đáp án không?
Nhưng thường ngày cô ấy thật sự rất nhát gan, cả người mềm nhũn, buổi tối không có thứ gì có thể cho cô ấy thêm can đảm, cho nên cô ấy căn bản không dám hỏi.
Nếu là lúc bình thường, nói không chừng Vân Cẩm Thời còn muốn thu lấy hứng thú chốc lát, trêu chọc em ấy một chút, nhưng lúc này thấy em ấy gầy nhom, chút thịt trên khuôn mặt vất vả lắm mới có được đã không còn, dáng vẻ thật sự khiến người ta đau lòng, sẽ không nỡ ức hiếp em ấy: "Chị nghĩ một thời gian rất lâu, nghĩ sau này em yêu đương với người khác, trong lòng chị cảm nhận thế nào, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn cảm thấy Đường Đường do chị nuôi lớn, đáng yêu như vậy, dựa vào đâu phải để người khác được lợi chứ?"
"Có thể chị không thích em như em thích chị, bởi vì hiện giờ tình cảm của chị đối với em vẫn là tình thân nhiều hơn tình yêu, nhưng chị muốn cùng em đi qua cả đời, chuyện đó có thể từ từ bồi dưỡng, đúng không?" Vân Cẩm Thời chôn gò má trên cổ Đường Đường, giọng nói khàn khàn: "Có phải nghe rất xấu xa không? Nhưng chị rất không nỡ buông tay, chị nghĩ mọi người phải ích kỷ một chút mới được, nếu không sau này chị chắc chắn sẽ hối hận, nhưng Đường Đường em có khổ sở không?"
Khổ sở?
Cô gái nhỏ vui vẻ đến sắp bay đến trời rồi, hốc mắt cô ấy vẫn ửng đỏ, nhưng lúc này đây là nước mắt vui sướng: "Chị... chị lặp lại lần nữa, em nghe không rõ."
"Chị cũng thích em." Vân Cẩm Thời kề sát bên tai cô ấy, thấp giọng nói: "Không phải em muốn làm con dâu nuôi từ bé của chị sao? Đừng có nuốt lời."
"Sẽ không... em... em thật sự rất vui vẻ..." Đường Đường liên tục cọ má vào Vân Cẩm Thời, không ngừng thấp giọng lẩm bẩm: "Cứ như nằm mơ vậy..."
Vân Cẩm Thời véo má cô ấy, nhưng không nỡ dùng sức: "Có đau không? Có biết là nằm mơ hay không chưa?"
"Biết rồi biết rồi." Đường Đường nhỏ giọng xin tha: "Có đói bụng không? Ở trên máy bay đã ăn gì chưa? Em làm chút đồ ăn cho chị..."
"Không đói, trên máy bay có ăn một chút, chỉ có hơi buồn ngủ, muốn ngủ một lát." Vân Cẩm Thời xoa huyệt thái dương sau đó nói: "Ngủ cùng chị một lát đi, muốn ôm em, lúc ở bên ngoài cũng rất nhớ em cho nên chị mới vội vã quay về."
Hai má Đường Đường càng đỏ hơn, nhưng không nỡ buông tay: "Vâng."
Giọng của cô ấy còn không lớn bằng tiếng muỗi kêu: "Chăn mới vừa phơi nắng..."
Vân Cẩm Thời bị sự đáng yêu của em ấy chọc tới, nhất thời không nhịn được, chụt một phát lên má em ấy, nhưng lại rất đúng lý hợp tình, dù sao đây cũng là bạn gái nhà mình nha, đương nhiên muốn hôn liền hôn rồi.
Cô quả thật đã ôm Đường Đường ngủ một giấc tới chiều, lúc tỉnh dậy mặt trời cũng đã xuống núi, Đường Đường vẫn làm ổ trong lòng cô, ngoan ngoãn cực kỳ.
Vân Cẩm Thời duỗi lưng một cái, trong bụng đã kêu ùng ục, đêm qua hẳn là Đường Đường ngủ rất ngon cho nên chỉ nằm ở bên cạnh, cũng không ngủ bao lâu, vừa nghe thấy bụng cô kêu lên, liền nhanh chóng ngồi dậy: "Em đi làm cho chị mấy món, nhưng hình như trong nhà không có gì ăn..."
"Nấu bát mì là được rồi." Vân Cẩm Thời vén mái tóc có chút rối bời, lại xoa nhẹ Đường Đường một hồi: "Chị nhớ trước khi đi em đang thu âm ca khúc, thu xong rồi à?"
"Vâng, nhưng vẫn đang chế tác, chưa phát hành." Đường Đường vừa mang giày vừa ngoan ngoãn nói: "A Thời muốn nghe ạ? Em có demo."
"Lát nữa cơm nước xong rồi nghe." Vân Cẩm Thời đi cùng cô ấy vào phòng bếp, tuy rằng Vân Cẩm Thời nói nấu bát mì là được, nhưng Đường Đường cũng không định để cô gấp gáp đi từ nơi thật xa trở về lại ăn mì, xem như phải ăn mì, cũng không thể chỉ có mỗi mì được.
Vân Cẩm Thời tự nấu mì, Đường Đường ở bên cạnh xào sốt thịt bằm, lại xào một món ăn kèm, để Vân Cẩm Thời ăn mì sốt, sau khi nấu mì xong bỗng có một vị khách không mời mà đến.
Mới vừa nghe tiếng gõ cửa còn chưa mở cửa đã có thể nghe Du Lê kêu la bên ngoài: "Đường Đường, Đường Đường, đi ra ngoài ăn cơm thôi, chị thấy hai ngày nay em ăn uống không tốt lắm, chị dẫn em đi ăn ngon này!"
Sau đó cửa vừa mở liền thấy Vân Cẩm Thời dáng vẻ lười biếng mở cửa giúp cô.
"Sao cậu trở lại rồi? Tôi nhớ vẫn chưa quay xong mà?" Du Lê hoảng sợ, cô nhìn Vân Cẩm Thời một cái, lại nhìn dáng vẻ cô vợ nhỏ của Đường Đường, chợt hiểu ra: "Hai người các cậu có phải đã ở bên nhau hay không?"
"Đúng vậy, cậu tới đây chắc là chưa ăn cơm nhỉ? Vào ăn mì chung đi." Vân Cẩm Thời bình tĩnh nói: "Mì sốt thịt bằm, chia cho cậu một bát vẫn được."
Du Lê lúc này mới đi vào, sau đó chậc chậc lưỡi cảm thán: "Nếu tính ra tôi hẳn phải là bà mối của hai người nhỉ? Mời bà mối ăn mà chỉ một bát mì sốt thôi à, có phải có hơi keo kiệt không?"
"Không phải có một câu nói sao? Của ít lòng nhiều." Vân Cẩm Thời đóng cửa lại, sau đó đùa với cậu ta: "Cảm nhận được tình nghĩa sâu nặng bên trong mì sốt chưa?"
"Xì." Du Lê đùa giỡn với cô đôi câu, lúc này mới đến ôm lấy Đường Đường, cười hì hì nói: "Cậu ta không cho chị quà mai mối, Đường Đường dù sao em cũng phải đưa chứ?"
Đường Đường bị trêu đến hai má đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Em... em mời chị ăn cơm..."
"Đừng ức hiếp Đường Đường nhà bọn tôi, ăn cơm trước đi." Vân Cẩm Thời để đĩa mì sốt lên bàn, mì sốt thịt nhà làm không quá cầu kỳ, mì nấu xong cho qua nước lạnh, phía trên rải một chút dưa chuột thái sợi, lại đổ sốt thịt lên trên, lúc ăn trộn đều là được.
"Thơm quá..." Du Lê vừa rồi vẫn đang ghét bỏ đã rất vui vẻ nhận bát, bắt đầu trộn mì: "Nếu chưa quay xong thì vẫn phải quay lại nhỉ, ngày nào đi vậy?"
"Được hai ngày nghỉ." Vân Cẩm Thời vừa ăn vừa nói: "Đường Đường còn có việc bận gì không? Nếu không đến lúc đó tôi trực tiếp dắt em ấy đi."
"Đừng mà, tiểu biệt thắng tân hôn à." Du Lê cười hì hì nói: "Cả ngày dính lấy nhau nhiều không tốt đâu, để người lại cho tôi đi."
Vân Cẩm Thời bình tĩnh liếc mắt: "Xem ra là không có việc gì, vậy đến lúc đó tôi sẽ đưa người đi."
Đường Đường ở bên cạnh mím môi cười, rõ ràng là rất vui vẻ.
Du Lê ăn một miếng bỗng nói: "Tôi cảm giác tôi ngửi được mùi chua của tình yêu, tôi không nên đến đây, làm một con cún độc thân, tôi cảm giác bản thân bị tổn thương."
"Đúng vậy." Vân Cẩm Thời bĩu môi: "Cho nên cậu ăn xong thì nhanh đi đi."
Du Lê:...
"Cậu độc ác!"
"Đúng rồi, ca khúc đầu tiên của tiểu khả ái nhà cậu sắp phát hành rồi, bảo đảm có thể nổi tiếng, sau này nói không chừng còn kiếm nhiều tiền hơn cậu, đến lúc đó cậu sẽ ăn cơm mềm*."
"Ăn cơm mềm không phải rất tốt sao? Dù sao có một số người muốn ăn cơm mềm cũng không ăn được." Vân Cẩm Thời ý tứ sâu xa nói.
Du Lê:...
"Cậu đủ rồi đó, nhất định muốn tôi thương tích đầy mình mới được à? Đi đây đi đây, không ở nổi nữa."
*Ăn cơm mềm: ý chỉ người đàn ông ăn bám, sống dựa vào phụ nữ.
Nói xong câu không ở nổi nữa, cậu ta ăn hai bát mì, lại ăn một miếng dưa hấu, nằm trên sofa tiêu thực, dáng vẻ kia quả thật giống một con lợn con.
Lúc Vân Cẩm Thời rửa bát xong đi ra còn nghe cậu ta đang lầm bầm: "Cún độc thân là động vật quý hiếm càng ngày càng ít, các người phải bảo vệ thật tốt mới được, đừng có tổn thương tôi mãi chứ?"
"Không muốn làm cún độc thân thì nhanh đi yêu đương đi." Vân Cẩm Thời dịch chân cậu ta ra, ngồi lên sofa, dùng dao cắt dưa hấu thành từng miếng nhỏ, gọt vỏ chỉ còn lại phần thịt đỏ, sau đó ghim một miếng đút cho Đường Đường: "A..."
Du Lê ủ rũ nói: "Tôi không muốn yêu, tôi cảm thấy tôi như bây giờ rất tốt, cậu đừng tổn thương tôi thì càng tốt, tôi cũng muốn một miếng, a..."
Vân Cẩm Thời nhìn cậu ta, lặng lẽ thở dài một hơi, đút cậu ta một miếng dưa hấu.
Vân Cẩm Thời là người tâm lý có vấn đề, nhưng Du Lê cũng không khá hơn là bao, không phải trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, chính cậu ta cũng biết, chỉ là cậu ta không muốn thay đổi.