Lúc này Vân Cẩm Thời vẫn đang ở phim trường, kể ra cũng rất kỳ lạ, trước đây cô vẫn luôn một thân một mình, thời gian dẫn theo Đường Đường cũng chỉ hơn mười ngày mà thôi, bây giờ chỉ một ngày không dẫn theo Đường Đường bên người thế mà lại có chút không quen.
Nhưng cũng còn tốt, tuy rằng Phong Tuyết đã xong vai chạy lấy người, nhưng lúc không quay vẫn còn Chu Sâm nói chuyện phiếm với cô, tuy rằng mỗi ngày đều có thể trông thấy Văn Tư Kỳ là một chuyện rất khó chịu, nhưng tạm thời vẫn có thể nhẫn nhịn.
Mãi đến buổi chiều, Vân Cẩm Thời đang nói chuyện với chị Lý, người phụ trách tổ đạo cụ đột nhiên đến đây, đằng sau còn dẫn theo một thanh niên: "Chị Lý, bên này của chị còn thiếu người không?"
"Tạm thời không thiếu lắm, sao vậy?" Chị Lý quản lý cả phục trang hóa trang đạo cụ, hơn nữa đoàn phim bọn họ không có phó đạo diễn, ở đoàn phim này, có thể nói ngoại trừ đạo diễn, xem như quyền lực của chị ta là lớn nhất, bình thường chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải hỏi qua chị ta.
Người nọ nhìn về người thanh niên phía sau: "Em giới thiệu một bạn học tới, nếu không thiếu người..."
Vân Cẩm Thời mơ hồ cảm giác anh ta có chút quen mắt, sau khi trầm tư một lúc bỗng bừng tỉnh: "Là anh à."
"Ồ cô quen à?" Chị Lý theo bản năng nhìn về phía Vân Cẩm Thời.
Người thanh niên kia trong nháy mắt cũng trở nên căng thẳng, tay chân có chút lúng túng, rõ ràng là rất cần công việc này.
"Vâng, lúc trước không phải Đường Đường đi lạc sao, là anh ta giúp tìm được." Vân Cẩm Thời mỉm cười sau đó nói: "Tóm lại em rất cảm kích anh ta."
"Hóa ra còn có chuyện như vậy." Chị Lý bừng tỉnh nói, ánh mắt nhìn thanh niên kia tức thì ôn hòa đi nhiều: "Nếu đã vậy thì nhân phẩm của cậu hẳn là không tệ lắm, muốn ở lại cũng có thể, nhưng tiền lương thử việc có thể sẽ không cao lắm, nhưng mà cậu có thể học được rất nhiều thứ, cho dù đến khi đoàn phim bọn tôi kết thúc, cậu cũng có thể dựa vào lý lịch này đến nơi khác tìm được công việc không tệ."
Thanh niên có chút cẩn trọng: "Cảm... cảm ơn, tôi sẽ cố gắng!"
Vân Cẩm Thời có thể cảm giác được bản tính của anh ta cũng không tệ lắm, nếu không cũng sẽ không nói giúp anh ta, thấy anh ta có thể ở lại đoàn phim, xem như vui mừng cho anh ta.
Yêu cầu ở những đoàn phim như của bọn họ khá cao, bởi vì lo sẽ có những hình ảnh hoặc tin tức không cần thiết lộ ra, không một đạo diễn nào thích nhân viên vào lúc đoàn phim vẫn chưa chuẩn bị đã lộ tin tức ra ngoài, huống chi đạo diễn nhà bọn họ còn cực kỳ nghiêm khắc nữa.
Cho nên khi tuyển nhân viên trong đoàn sẽ khá cẩn thận.
Hơn nữa người dẫn thanh niên kia tới giới thiệu hình như cũng không quá thân thiết với anh ta, chút nhân tình đó ngoại trừ tác dụng đề cử thì cũng không còn tác dụng gì khác.
Chuyện này đối với Vân Cẩm Thời mà nói chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, Vân Cẩm Thời vẫn vô cùng hy vọng người thanh niên kia có thể đi con đường đúng, không làm chuyện xấu, nếu như có việc làm, có lẽ sẽ không làm những chuyện như trộm đồ này nọ đâu?
Đến chập tối, công việc một ngày của Vân Cẩm Thời mới xong hoàn toàn, cô thay quần áo đi ra ngoài chuẩn bị ngồi xe buýt về nhà, sau đó trông thấy người thanh niên kia đứng gần trạm xe buýt.
Anh ta tựa vào biển báo trạm, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, trong ánh mắt còn mang theo chút mờ mịt, đến khi Vân Cẩm Thời đến gần, anh ta mới như bừng tỉnh lại, có chút căng thẳng nhìn Vân Cẩm Thời: "Cái đó tôi không cố ý bám theo cô... chỉ là muốn nói với cô, chiều nay cảm ơn cô."
"Không cần cảm ơn, lời tôi nói đều là thật, hơn nữa chắc là anh rất cần công việc này."
Thanh niên do dự một chút, gật gật đầu, thoạt trông anh ta không phải người thích nói chuyện, tuy rằng trẻ tuổi, nhưng bởi vì trầm tĩnh ít nói, sẽ luôn khiến người ta cảm giác đáng tin cậy.
"Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, lúc trước tôi đã nói, riêng bản thân tôi thì tôi tha thứ cho anh, về phần Chu Sâm, anh phải tự đi giải thích mới được, nhưng chiều nay tôi đã nói qua chuyện của anh với anh ta, anh ta sẽ không nói chuyện đã xảy ra trên xe ra ngoài, đồng thời tôi cũng hy vọng sau này anh sẽ không làm chuyện như vậy nữa, tôi thấy anh không phải người xấu." Vân Cẩm Thời biết, con người có đôi khi sẽ khó tránh khỏi bởi vì một chút sai lầm trong suy nghĩ mà đi sai đường.
Nhưng con người cũng có cơ hội hối lỗi, có lần một lần hai nhưng không thể lại có lần ba.
Vân Cẩm Thời không ngại cho người khác một cơ hội, nhất là dưới tình huống đối phương rõ ràng không phải cực kỳ xấu xa, nếu thật sự gặp phải một người có tâm địa xấu, lúc đó sẽ không đưa Đường Đường đến sở cảnh sát.
Thanh niên không biết lại nghĩ tới điều gì, hốc mắt có hơi hồng: "Cảm ơn... Lần này không phải nói lời cảm ơn vì chuyện chiều nay, mà là vì cô chịu tin tưởng tôi."
"Tôi sẽ tự đi tìm anh ta giải thích, hy vọng anh ta có thể tha thứ cho tôi."
"Ừm." Vân Cẩm Thời không định nói thêm nữa, gật đầu xong bèn chuẩn bị chờ xe, giờ này hẳn là sẽ có xe đến ngay.
Thanh niên bên cạnh thấp giọng giải thích: "Sau này tôi sẽ không làm chuyện xấu nữa, lúc trước cũng là nhất thời..."
Nụ cười của anh ta trông có vẻ cứng ngắc: "Lúc đó vô cùng thiếu tiền, nghèo đến điên rồi, trong đầu chỉ cần có tiền, phương pháp gì cũng được, bán đứng lương tâm cũng có thể, nhưng sau này sẽ không, không cần nữa, tôi muốn làm người thật tốt, tôi không muốn khiến người đó thất vọng về tôi."
Có lẽ là anh ta đã mất đi một người rất quan trọng, Vân Cẩm Thời không định tìm hiểu, nhưng không ngại để anh ta bày tỏ cảm tình của bản thân, con người chính là sinh vật như vậy, cứ luôn nghẹn ở trong lòng hoặc sẽ nghẹn đến hỏng, hoặc sẽ trút ra gấp bội.
Cảm xúc của thanh niên dường như rất kích động, nhưng Vân Cẩm Thời rất bình tĩnh an ủi anh ta. "Cảm ơn cô có thể nghe tôi nói những lời này, dù thế nào, tôi vẫn hy vọng cô có thể không từ chối lời cảm ơn của tôi."
"Lần sau trước khi nói những lời thế này phải nghĩ xem bản thân nên làm sao để đối diện với lời đáp trả."
Có lẽ thanh niên nhớ tới bản thân khi ấy chạy trối chết như thế nào, sắc mặt có hơi đỏ lên, hiển nhiên anh ta rất không am hiểu ứng đối tình huống này, cả người cũng sắp chui xuống đất.
Thế giới này luôn có một số người là như vậy, lúc đối mặt với chỉ trích có thể rất bình tĩnh, lúc được cảm ơn trái lại lại không biết làm sao.
"Xe tới rồi." Vân Cẩm Thời dẫn đầu lên xe, thanh niên nhanh chóng đi lên theo, thật sự anh ta chưa từng bám theo Vân Cẩm Thời, tuy rằng quả thật anh ta cố ý muốn tìm Vân Cẩm Thời nói lời cảm ơn.
"Xuống đường nào?"
"Ngay phía trước tiểu khu cô sống." Thanh niên kia trả lời theo phản xạ.
Vân Cẩm Thời nhớ phía trước tiểu khu của bọn họ là một khu nhà trệt, hơn nữa là loại nhà trệt rất cũ nát, hoàn toàn không hợp với thành thị phồn hoa này.
Hình như trước kia cũng có nghe nói khu vực đó sắp phá bỏ và di dời, sau này không biết vì nguyên nhân gì mà không phá dỡ và trở thành như bây giờ, bị một đám nhà cao tầng vây quanh, thoạt trông giống như là một thôn làng trong thành phố, những người còn ở lại nơi đó quá nửa đều là không có tiền, có chút tiền cũng đã dọn đi nơi khác.
Dù sao hoàn cảnh bên kia thật sự rất không tốt, hơn nữa thường xuyên mất điện mất nước, rất nhiều gia đình thậm chí không có cách nào, bèn đào giếng cho nhà mình, giống như cuộc sống ở nông thôn trước đây, tránh cho lúc cúp nước không thuận tiện.
Nhưng những năm gần đây mực nước liên tục giảm xuống, chiều sâu của giếng cũng liên tục phải tăng thêm, thật sự rất phiền phức.
Trong lúc trao đổi Vân Cẩm Thời cũng phát hiện, thanh niên không có bao nhiêu văn hóa, hình như đã đi làm từ sớm, trong nhà cũng không có người thân gì, chỉ có một bà nội cũng đã qua đời.
Lúc nhắc tới người thân anh ta rất không để tâm: "Cha tôi trước đây làm công trường, ngã từ trên cao xuống liệt nửa người, mẹ tôi cảm thấy cái nhà này không có hy vọng gì, lúc tôi mới tám tuổi bà ta đã mang theo khoản tiền bồi thường bỏ chạy, sau đó không lâu cha tôi chết, là bà nội nuôi tôi lớn."
"Ừm." Vân Cẩm Thời không an ủi anh ta, cũng không dùng ánh mắt thương hại nhìn anh ta, trái lại khiến anh ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
"Cái đó..." Thanh niên gãi gãi đầu, lúc sắp phải xuống xe thấp giọng nói: "Tóm lại... lời cảm ơn lần trước tôi nhận, lần này tôi cũng hy vọng cô có thể nhận lời cảm ơn của tôi, ngày mai gặp."
Anh ta vội vàng nhảy khỏi xe, bóng dáng cực kỳ giống chạy trốn, Vân Cẩm Thời nhìn thấy, khóe môi khẽ cong lên, cô rất thích người thiện lương như thế này, không vì lý do gì khác, ở bên cạnh một người thiện lương thậm chí không có áp lực quá lớn, bởi vì bạn biết người này sẽ không tổn thương người khác.
Tuy rằng thanh niên không nói rõ ràng, nhưng Vân Cẩm Thời cũng gần như có thể đoán được, khoảng thời gian trước có lẽ sức khỏe bà nội anh ta không tốt, cho nên anh ta mới cần tiền như vậy, thậm chí có thể vi phạm bản tính của mình đi trộm cắp, nhưng tới cuối cùng anh ta cũng chưa từng chân chính làm trái lương tâm đi trộm túi tiền người khác.
Bây giờ nói không cần, có lẽ là bà nội của anh ta đã qua đời.
Dù thế nào, Vân Cẩm Thời cũng sẽ không dùng ánh mắt thương hại nhìn anh ta, ai lại không có vài câu chuyện quá khứ bi thảm và không muốn nói cho người khác nghe đâu?
Gia đình cô có tốt hơn anh ta bao nhiêu?
Vân Cẩm Thời bị người thanh niên gợi nhớ lại, thật ra tâm trạng vẫn có chút nặng nề, đã rất rất lâu rồi cô không nghĩ đến gia đình mình, không được cần cũng không cần bọn họ, là thói quen đã được nuôi dưỡng trong nửa cuộc đời, chẳng qua con người có rộng lượng thế nào đi nữa, thỉnh thoảng nhớ đến cũng khó tránh khỏi cảm giác không quá thoải mái trong lòng.
Cha cô, mẹ cô, còn có anh trai.
Ba người cùng hợp thành bóng ma thời thơ ấu của cô, mãi cho đến bây giờ bóng ma u ám đó cũng không bị xua tan hoàn toàn, nhiều nhất cũng chỉ trở nên phai nhạt một ít.
Lúc xe dừng lại Vân Cẩm Thời mới nhớ phải xuống, cô xách túi xuống xe, chậm rãi đi lên lầu.
Hiện giờ cô nhớ tới những người đó vẫn có cảm giác buồn nôn âm ỉ, trong dạ dày không ngừng cuộn trào, hận không thể tìm một toilet để nôn cho thoải mái.
Âm thanh gót giày giẫm lên cầu thang vô cùng trong trẻo, thoáng phân tán sự chú ý của cô một chút, cô tìm chìa khóa mở cửa ra, mùi thức ăn nồng nàn liền nhẹ nhàng bay ra từ trong phòng.
Đường Đường nghe tiếng mở cửa, cả người đều trở nên hoạt bát rõ ràng: "A Thời, chị về rồi! Em làm cho chị rất nhiều món ăn!"
Trái tim đã dần lạnh lẽo cứng rắn của Vân Cẩm Thời lại bị hòa tan trong nháy mắt, cô cười bất đắc dĩ, viên đường nhỏ này, thật ngọt.