Quanh đi quẩn lại cũng đã đến ngày bộ phim Vũ Minh Nguyệt tham gia khai máy, cô cũng nhanh chóng mà chạy đến phim trường tham gia.
Nơi này toàn là diễn viên nổi tiếng và những nhân vật quyền lực, Vũ Minh Nguyệt nhìn thấy họ liền vô cùng ngưỡng mộ. Mà cô chỉ là một người mới vào nghề, cho nên cảm thấy bản thân có chút nhỏ bé, không muốn làm ảnh hưởng đến người khác cô liền tìm cho mình một chỗ khuất mà ngồi xuống.
"Kia hình như là nữ thần phim điện ảnh Kim Tỏa đúng không? Nhìn chị ấy bên ngoài còn xinh đẹp hơn trên màn ảnh rất nhiều nha!" Vũ Minh Nguyệt nhìn thấy một ngôi sao hạng A đang đứng bên đạo diễn, cô thích thú reo lên.
"Ừm, cô ấy là cục cưng của đạo diễn Trịnh đấy, mặc dù không có vai diễn trong phim nhưng cô ấy vẫn đến đây chúc mừng ông ấy." Nữ trợ lý của cô đáp.
"Nếu như được đóng phim cùng chị ấy thì thật tuyệt." Vũ Minh Nguyệt cảm thán kêu lên.
"Sau này còn có cơ hội mà, lần này đóng cùng Châu Vân Ái cũng không tồi đâu, cô ấy ở đây chỉ thua mỗi Kim Tỏa."
"Vâng, em biết chứ, em sẽ cố gắng đóng thật tốt vai diễn của mình."
Cuộc trò chuyện của hai người nhanh chóng kết thúc vì Trịnh Nguyên đã đến bắt chuyện với Vũ Minh Nguyệt. Dù cô chỉ là người mới nhưng ông ấy đã hứa với Max sẽ chiếu cố cô, cho nên vẫn là quan tâm cô hơn một chút.
Từ xa, một đôi mắt được trang điểm tỉ mỉ lại nhìn chằm chằm vào Vũ Minh Nguyệt và Trịnh Nguyên. Không hề có một chút thiện cảm, mà ngược lại còn vô cùng lạnh lùng mang theo sự khó chịu.
"Chị Vân Ái, cô ta chính là người cướp vai diễn của em đó. Hóa ra là có quen biết, cho nên mới thuận lợi nhận được vai diễn tốt, đúng là một con hồ ly tinh mà." Một cô gái tuổi cũng trạc Vũ Minh Nguyệt bức xúc lên tiếng, cô ta tên Diệp Thanh Thanh.
Đáng lẽ Châu Vân Ái đã giúp cô ta có được vai diễn của Vũ Minh Nguyệt, nhưng vì thực lực của cô ta không đủ nên đã bị Trịnh Nguyên loại từ vòng gửi xe. Theo lý thì cô ta nên xem lại năng lực của mình, không ngờ cô ta lại đổ hết lỗi cho người khác.
"Hừm, em yên tâm đi, chị sẽ không để cô ta có thể dễ dàng làm việc ở đoàn làm phim này đâu!" Châu Vân Ái nhếch môi đáp, cô ta từ bây giờ chính thức cho Vũ Minh Nguyệt vào tầm ngắm.
"Em tin chị mà, nhất định chị phải giúp em xả cục tức này đấy!" Diệp Thanh Thanh bật cười ranh ma đáp.
"Dù không lấy được vai diễn này nhưng chị cũng đã giúp em có được một vai diễn tốt khác, đừng làm chị thất vọng!" Châu Vân Ái nhẹ nhàng quay sang nói.
"Em biết rồi, em sẽ không làm chị thất vọng đâu!" Diệp Thanh Thanh bĩu môi trả lời.
Châu Vân Ái ở nước M cũng là một diễn viên hạng A nổi tiếng, mà Diệp Thanh Thanh kia lại là em họ của cô ta. Dù cho cô ta cũng không hề thích cô em gái này cho lắm nhưng biết làm sao được, chú dì của cô ta đã nhờ vả mà, dòng họ thì vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau.
Mà Vũ Minh Nguyệt ở đấy vốn còn muốn chạy đi tìm Kim Toả xin chữ ký, nhưng cô ấy sau khi chúc mừng xong liền rời đi, đến cơ hội gặp gỡ cô cũng không có. Không thể gặp được, cô chỉ có thể luyến tiếc từ bỏ.
...
Ngày quay phim chính thức bắt đầu.
Vũ Minh Nguyệt cuối cùng đã có thể diễn trước ống kính, phân đoạn đầu tiên cô đóng chính là đến trước mặt nam chính tỏ tình. Tình cảnh này quả nhiên với cô quá quen thuộc, cho dù không cần kịch bản cô cũng có thể làm được. Có điều ở đây khác một chút, chính là cô phải đứng dưới mưa để bày tỏ lòng mình.
"Minh Nguyệt, cháu đã thuộc kịch bản chưa? Đây là phân cảnh quan trọng của nữ chính khi còn niên thiếu, cháu nhất định phải nắm bắt cho tốt đấy!" Trịnh Nguyên trước khi cho bấm máy cũng không quên căn dặn cô.
"Dạ, cháu rõ rồi ạ!" Vũ Minh Nguyệt gật đầu đáp.
Trịnh Nguyên hài lòng, ông ấy cho người kiểm tra lại mọi thứ một lần nữa, rồi bắt đầu quay phim.
Cảnh quay bắt đầu, tổ đạo cụ nhanh chóng biến phim trường khô ráo thành một cảnh mưa gió vần vũ. Quạt lớn tạo gió hết công suất, nước mưa nhân tạo không ngừng đổ xuống.
Vũ Minh Nguyệt chưa xuất hiện đã cảm thấy lạnh, cô hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu nhập tâm vào vai diễn của mình.
Mà diễn cùng cô hôm nay là một chàng trai trạc tuổi, về dung mạo cũng rất là đẹp trai. Người này so với cô kinh nghiệm có nhiều hơn, nhưng anh ta suy cho cùng vẫn là một tên tuổi mới, bộ phim này Trịnh Nguyên cũng là muốn dành để lăng xê lứa diễn viên trẻ tiếp theo.
Dưới màn mưa trắng xoá, Vũ Minh Nguyệt cả người ướt đẫm, bộ váy dài trên người cô cũng trở nên bám dính hơn. Hai tay cô đan vào nhau, đôi mắt đầy hi vọng nhìn chàng trai trước mặt.
"Vũ Phàm, em thích anh! Tại sao anh lúc nào cũng từ chối em, rõ ràng so với cô ấy em mới là người đến trước, tại sao anh lại chọn cô ấy?" Nói đến đây giọng của Vũ Minh Nguyệt khẽ run lên.
Lời thoại này làm cô nhớ đến bản thân khi nhìn thấy Âu Dương Tư Duệ đi cùng Tô Đàm Vân nhưng lại bất lực không biết làm gì. Đây là kịch bản nhưng cũng xem như là cảm xúc thật của cô, những lời mà cô rất rất muốn hỏi người cô thương.
"Đó là tình cảm của em, không phải tôi, chúng ta từ trước đến nay chỉ có thể tính là tình anh em gia đình, tôi không thích em." Nam diễn viên trẻ kia cũng theo kịch bản mà đáp lại.
"Em không cần thứ tình cảm gia đình đấy, anh là người biết rõ mà." Vũ Minh Nguyệt tức giận hét lớn, dù cho tiếng mưa gió lấn át âm thanh đau thương của cô.
"Chính là vì biết rõ nên tôi đã giải thích rõ với em rồi. Tô Tâm Nhi, em đừng tự mình đa tình nữa."
"..."
Theo kịch bản, diễn viên nam kia vừa nói xong liền quay người bỏ đi, Vũ Minh Nguyệt ngây ngốc nhìn theo anh ta, cô không thể khống chế khiến nước mắt rơi xuống, hòa vào dòng nước lạnh lẽo kia. Đây không phải diễn, mà chính là cảm xúc thật từ trong lòng cô.
"Cắt." Lúc này Trịnh Nguyên lại kêu lên, ông ấy hài lòng nhìn cô gật đầu. "Minh Nguyệt, làm tốt lắm!" Còn không quên cho cô một câu khích lệ.
"Đạo diễn Trịnh, tôi thấy phân cảnh này biểu cảm của nhân vật không tốt lắm, ông nhìn lại mà xem." Đột nhiên Châu Vân Ái từ bên ngoài đi vào nói, cũng không biết cô ta làm sao lại ở đây, vì hôm nay vốn không có phân đoạn dành cho cô ta.
"Sao cô đến đây vậy, hôm nay rảnh à?" Trịnh Nguyên nhíu mày hỏi.
"Dù sao đây cũng là vai niên thiếu của nữ chính, tôi phải đến theo dõi quá trình chứ, ông nói có đúng không đạo diễn Trịnh?" Châu Vân Ái nở nụ cười mị hoặc đáp lời.
"Ông xem lại đi, đoạn lúc nãy cô bé kia đóng vẫn chưa đạt đâu, gương mặt không đủ bộc lộ cảm xúc." Nói rồi cô ta lại chỉ vào màn hình trước mặt.
Trịnh Nguyên cũng bắt đầu xem lại, quả nhiên có một đoạn nét mặt của Vũ Minh Nguyệt hơi gượng gạo, làm mất đi sự hoàn hào vốn có, ông ấy liền không hài lòng.
"Đúng thật! Minh Nguyệt, cảnh này quay lại nhé!" Ông ấy quay sang nhìn Vũ Minh Nguyệt nói.
Cô lúc này vừa mới lau khô tóc xong, cơ thể run lên bần bật vì lạnh nhưng vẫn mỉm cười gật đầu. "Vâng ạ!"
Vốn cảnh quay đã có thể một lần là quay xong, cuối cùng nó lại vì sự xuất hiện của Châu Vân Ái mà quay đi quay lại đến năm lần. Lúc Trịnh Nguyên và cô ta đã thấy hài lòng thì Vũ Minh Nguyệt ở đây đã rét run.