Ba Lục Thần Vũ sau khi nghe xong liền muốn chạy đến tìm Âu Dương Tư Duệ cho anh một trận. Nhưng ông ấy đã bị mẹ Vũ Đình ngăn lại, dẫu sao hai gia đình cũng đã thân thiết bao lâu nay, giờ không thể vì chuyện con trẻ mà trở mặt.
Nhưng ông ấy càng không thể để con gái bị khi dễ mãi, cho nên tính đến tính lui ông ấy vẫn quyết định đi gặp Âu Dương Tư Duệ. Tuy nhiên ông ấy sẽ không dùng nắm đấm để giải quyết, mà sẽ nói chuyện rõ ràng.
...
Tại quán cà phê.
Ba Lục Thần Vũ đã đến từ sớm, ông ấy gọi một tách cà phê, cả người trầm tư suy nghĩ. Dù đã lớn tuổi nhưng cơ thể vẫn tràn đầy năng lực, ông ấy vẫn phong độ như ngày trước, cũng vì thế mà thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt.
Ít phút sau, Âu Dương Tư Duệ cũng đã đến nơi, nhìn thấy gương mặt nghiêm trọng của ba Lục Thần Vũ làm anh có hơi lo lắng. Đây là lần đầu tiên anh thấy ông ấy có biểu cảm thế này, vì trước đây ông ấy dù sao cũng xem anh như con trai mà đối xử.
"Chú Lục, con đến rồi!" Âu Dương Tư Duệ bước đến, anh chủ động kéo ghế ngồi xuống.
Ba Lục Thần Vũ thấy anh cũng chưa vội nói gì, ông ấy nhấp một ngụm cà phê, rồi mới bắt đầu lên tiếng. "Con uống gì thì gọi đi!"
Lúc này phục vụ cũng đi đến bàn hai người họ, là một cô gái trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi.
"Cho tôi một ly trà nóng!" Âu Dương Tư Duệ quay sang nói với phục vụ, giọng anh trầm ấm.
"Vâng, anh chờ một chút!" Nữ phục vụ gương mặt có hơi đỏ, cô ấy thẹn thùng đáp. Trước khi rời đi còn không quên ngoảnh đầu lại nhìn anh thêm một cái.
Mà những chi tiết này đều thu vào tầm mắt của ba Lục Thần Vũ, ông ấy bắt đầu nhìn anh đánh giá.
So với Âu Dương Tư Thần ngày trẻ thì Âu Dương Tư Duệ lại càng có nét cuống hút hơn. Cả khuôn mặt không thể chê được chỗ nào, cặp mắt nâu to sáng, sóng mũi cao thẳng tắp, đặc biệt đôi môi mỏng kia, mỗi một đường nét đều hoàn hảo động lòng người.
Một người đàn ông giống như thế này bảo sao Vũ Minh Nguyệt con gái ông không say đắm. Nhưng người thế này lại rất đào hoa, xung quanh dĩ nhiên sẽ có rất nhiều phụ nữ, người này thật không nên lấy làm chồng.
"Tư Duệ, chú sẽ không vòng vo với con nữa, một lời thẳng thắng. Với cương vị là một người cha, chú hi vọng con sau này đừng đến gần Minh Nguyệt nhà chú nữa!" Ba Lục Thần tay khuấy nhẹ cà phê trong tách, ông ấy nghiêm túc nhìn anh nói.
Âu Dương Tư Duệ nét mặt cứng đờ, anh ngẩng đầu nhìn ông ấy, mất vài phút lấy lại tinh thần, anh hỏi. "Chú Lục, ý của chú là sao, con không hiểu?"
Ba Lục Thần Vũ thở dài. "Chú biết Minh Nguyệt nhà chú không phải là một đứa trẻ giỏi giang, nhưng con bé là bảo bối trân quý của Lục gia, chú không hề mong muốn con bé phải tổn thương."
"..."
"Chú biết cháu cũng không thích Minh Nguyệt, vậy thì sau này đừng đối xử tốt với con bé nữa, sẽ làm nó hiểu lầm rằng cháu cũng thích nó. Nếu đã như vậy, thì đừng gặp nhau nữa, sẽ chỉ làm cả hai khó xử hơn thôi."
Âu Dương Tư Duệ cúi đầu, hai tay anh run run nắm chặt vào nhau. Quả thật lúc trước là do anh không đúng, anh không nhận ra được tình cảm của bản thân nên mới khiến Tiểu Nguyệt của anh tổn thương. Nhưng bây giờ anh hiểu ra rồi, anh muốn bù đắp cho cô, muốn được theo đuổi cô lại một lần nữa.
"Minh Nguyệt của chú trước đây là một đứa trẻ hay cười, nhưng giờ con bé đã thay đổi, nụ cười dần ít đi không còn ngây thơ như xưa nữa, mà thay vào đó là sự gượng gạo."
"Là một người cha, chú rất đau lòng khi thấy con bé như vậy. Tư Duệ, cháu cũng biết tuổi thơ của con bé bất hạnh thế nào có đúng không? Chú chỉ mong nó được hạnh phúc, bình an và vô âu vô lo!"
"..."
Âu Dương Tư Duệ với những lời này đều hiểu, anh không thể nói gì để bào chữa hết, vì sự thật chính anh là người khiến Vũ Minh Nguyệt thay đổi.
"Chú mong con hiểu được nỗi lòng của người cha này!" Ba Lục Thần Vũ lại nói thêm. "Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng chú nhờ con giúp đỡ."
Chuyện cần nói cũng đã nói hết, ba Lục Thần Vũ rút tiền trong ví ra đặt lên bàn để thanh toán, sau đó ông ấy đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Âu Dương Tư Duệ lúc này như chôn chặt người trên ghế, môi anh mấp máy giống như muốn nói gì đó. Kêu anh từ bỏ Vũ Minh Nguyệt sao, anh không làm được, bởi vì bây giờ anh biết mình thích cô nhiều đến nhường nào.
Ngay khi ba Lục Thần Vũ đi đến cửa, Âu Dương Tư Duệ ở đây cũng thu hết dũng khí, anh đứng lên hướng mắt về phía ông ấy nói.
"Chú Lục, con xin lỗi nhưng con không thể nghe lời chú được! Con thích Tiểu Nguyệt, càng không muốn đánh mất em ấy, cho nên chuyện chú nói khi nãy con không thể làm theo."
Ba Lục Thần Vũ động tác dừng lại, làm ơn có ai đó ngăn ông ấy trước khi ông ấy lao đến đấm cho Âu Dương Tư Duệ một cái được không. Tên nhãi ranh này lúc trước còn nói không thích con gái ông ấy, bây giờ ở đây nói mấy lời này là có ý gì chứ.
"Tư Duệ, con phải cảm ơn vì ba mẹ của con là Âu Dương Tư Thần và Lạc Ninh Hinh, vì nếu là người khác thì con sẽ không toàn vẹn đứng ở đây đâu. Tiểu Nguyệt là giới hạn của chú, nếu con bé lại vì con mà thương tổn, thì lần sau cho dù có là ở trước mặt ba mẹ con, chú cũng nhất định sẽ dạy dỗ con một trận ra trò."
Ba Lục Thần Vũ quay đầu nhìn anh, ánh mắt đã thay đổi tràn đầy sự đe dọa nói. Ông ấy tuyệt đối sẽ không để một người làm con gái mình tổn thương hai lần liền. Hiện tại là vì nể mặt Âu Dương Tư Duệ và Lạc Ninh Hinh, nên ông ấy sẽ không động tay động chân với anh nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau.
...
Vì đã chấp nhận thỉnh cầu của con gái, mà mẹ Vũ Đình mấy ngày nay gấp rút chuẩn bị giấy tờ để cô sang nước M. Bà ấy cũng đã liên lạc với Max, nhờ ông ấy chăm sóc con gái, cũng như để tâm đến cô nhiều hơn.
Vũ Minh Nguyệt lúc này vẫn đến trường đều đặn như không có chuyện gì, việc mình sẽ chuyển trường cô cũng không nói cho bất kỳ ai biết. Chờ đến khi thủ tục hoàn tất, cô sẽ lặng lẽ rời đi.
Mấy ngày hôm nay cô cũng tránh mặt Âu Dương Tư Duệ và Phó Tử Khanh, ai cũng không muốn gặp. Trong lớp cũng chẳng nói chuyện cùng ai, cả ngày chôn chặt bản thân trong bức tường vô hình mà mình tự dựng lên.
Hai người kia dĩ nhiên mỗi ngày đều tự đến tận cửa để tìm Vũ Minh Nguyệt, nhưng lần nào cũng bị cô phớt lờ như không thấy. Bọn họ không hiểu tại sao cô trở nên như vậy, mà không hề hay biết rằng tất cả đều do vụ cá cược mà ra.
Giống như một giọt nước làm tràn ly, khiến Vũ Minh Nguyệt không còn bất cứ sự tin tưởng nào nữa, cô cảm thấy mình giống như một món đồ chơi để họ đùa cợt.
Với thực lực của Lục gia, thì chuyện đưa Vũ Minh Nguyệt ra nước ngoài là vô cùng dễ dàng, không mất bao lâu sẽ hoàn thành thôi. Thời gian cô ở Nam Vương không còn nhiều nữa, chắc cũng tầm hơn một tuần nữa là đi được.
...
Thoáng một cái đã đến ngày cả trường đi dã ngoại. Hôm nay bầu trời tương đối trong xanh, không khí mát mẻ dịu nhẹ, rất thích hợp cho mấy buổi đi chơi ngoài trời.
Đúng giờ, xe buýt đưa rước đã đậu sẵn bên ngoài cổng trường, tất cả học sinh đều háo hức đứng tụ tập thành một nhóm, có thể nói mọi người đều rất trông mong vào chuyến đi lần này.
Ở một góc vắng, Phó Tử Khanh vai mang ba lô, hắn đứng đó nhìn ra đường lớn chờ xe của Vũ Minh Nguyệt đến, nhưng chờ mãi vẫn không thấy người xuất hiện.
_____🌸To Be Continued🌸_____