Buổi chiều, Vũ Minh Nguyệt tan học liền một mạch lên xe trở về nhà, thay vì giống như trước đây cô hay chạy đến tìm Âu Dương Tư Duệ về cùng. Cô cảm thấy bản thân hình như phải học cách trưởng thành rồi, cô không muốn là một con ngốc cứ mãi chạy theo anh.
Vũ Minh Nhật ngồi bên cạnh cũng nhận ra tâm tư của cô, anh nghĩ em gái anh đúng thật là nên học cách trưởng thành đi. Như vậy cũng tốt, cô là con gái thì vẫn có giá của mình, làm sao mà suốt ngày cứ lì mặt theo đuổi người khác.
"Minh Nguyệt, có muốn đi ăn kem không?" Biết em gái tâm trạng không tốt, anh lên tiếng hỏi, cốt chỉ muốn làm cô thấy thoải mái hơn.
Vũ Minh Nguyệt im lặng vài giây, sau đó cô quay sang nhìn anh trai đáp. "Muốn, hôm nay em phải ăn sạch túi của anh!"
"Được, nếu em có thể thì anh không từ chối!" Vũ Minh Nhật phì cười xoa đầu cô, dù có thế nào đi nữa cô vẫn là cô em gái nhỏ anh muốn bảo vệ và nuông chiều.
...
Cổng trường học.
Phó Tử Khanh hôm nay rời lớp trễ hơn mọi ngày, khi hắn ra ngoài thì Vũ Minh Nguyệt đã đi mất, dù trong lòng có buồn bực thì hắn cũng không làm gì được.
"Hừ, đáng ghét thật, Minh Nguyệt về trước rồi!" Hắn tức giận hừ lạnh, chân vô thức đá vào vách tường bên cạnh. . ngôn tình ngược
Đột nhiên từ phía sau Âu Dương Tư Duệ đi đến, anh không vội trở về nhà, mà chính là muốn ở lại để gặp riêng Phó Tử Khanh.
"Này, nói chuyện một chút."
Phó Tử Khanh theo âm thanh quay đầu lại, trông thấy Âu Dương Tư Duệ ở trước mặt cũng không làm hắn ngạc nhiên mấy. "Có chuyện gì thì nói đi, tôi còn phải về!" Hắn đưa tay nới lỏng cà vạt, biểu cảm không có gì là khách khí nói.
"Cậu tiếp cận Minh Nguyệt là có ý gì?" Âu Dương Tư Duệ không lòng vòng, anh trực tiếp nói ra câu hỏi.
"Ý gì là ý gì? Tôi thích Minh Nguyệt, cho nên muốn theo đuổi cô ấy, không được sao?" Phó Tử Khanh hất hàm đáp, hắn vốn cũng không ưa Âu Dương Tư Duệ, chuyện hộp cơm trưa nay lại càng làm hắn có thêm ác cảm với anh.
"Tốt nhất là cậu đừng nghĩ đến chuyện lừa gạt Minh Nguyệt, nếu cậu dám làm em ấy khóc, tôi nhất định sẽ khiến cậu sống còn đau khổ hơn chết!" Âu Dương Tư Duệ mất kiên nhẫn, anh nhấn mạnh từng lời từng chữ.
"Ha, cái gì? Tôi làm em ấy khóc sao, cái này không phải nên hỏi anh?" Phó Tử Khanh cảm thấy buồn cười, rõ ràng cái người này đã làm Vũ Minh Nguyệt ức đến phát khóc, bây giờ lại mặt dày vô sỉ đến đây cảnh cáo hắn không được làm cô rơi lệ.
Hắn bước đến gần, không nói một lời nào trực tiếp túm lấy cổ áo sơ mi của Âu Dương Tư Duệ, trừng mắt với anh.
"Thế trưa nay là tên khốn nào khiến Minh Nguyệt khóc hả? Không phải là anh sao? Đồ tồi!"
Âu Dương Tư Duệ không hiểu, anh nhanh chóng giữ lấy tay hắn, không một động tác thừa mà hất ra. "Cậu nói cái gì, tôi làm gì khiến em ấy khóc hả?"
Phó Tử Khanh đứng ở đó, hắn ta nhếch môi, rồi mới từ tốn trả lời. "Cơm trưa hôm nay, là ai vứt vào thùng rác?
Âu Dương Tư Duệ lại thêm một lần không hiểu, hôm nay anh bận đến nỗi không có thời gian đến căn tin dùng bữa, thì làm sao mà vứt cơm vào thùng rác chứ. Anh thật sự không biết hắn là đang nói gì, biểu cảm trên mặt lại càng lúc càng khó coi.
"Không phải anh sao? Chậc, mà cho dù là anh hay là người bên cạnh anh làm đi chăng nữa, thì anh cũng là một kẻ không có bản lĩnh. Nếu như anh đã không thể làm cho Minh Nguyệt vui vẻ, vậy thì cút xa một chút, ông đây dư sức thay anh làm việc đó!"
Phó Tử Khanh là một người thông minh, chỉ vài hành động nhỏ hắn cũng nhận ra có gì đó không đúng. Nếu không phải Âu Dương Tư Duệ vứt bỏ cơm hộp của Vũ Minh Nguyệt, vậy thì chỉ có thể là người bên cạnh anh làm, không ai khác chính là Lam Tiểu Nhã giả mạo kia.
Nhưng như vậy thì đã sao, hiện thực rõ ràng là Âu Dương Tư Duệ không đủ năng lực bảo vệ Vũ Minh Nguyệt, vậy thì để hắn thay thế.
Âu Dương Tư Duệ vốn là muốn đi giáo huấn hắn ta một trận, cuối cùng anh lại bị hắn dạy dỗ ngược lại. Anh đúng thật không đủ bản lĩnh, Vũ Minh Nguyệt bị uất ức chuyện gì anh cũng không biết nhưng anh lúc nào cũng nói sẽ bảo vệ cô.
"Anh không còn gì để nói thì tôi đi đây, tạm biệt và không hẹn gặp lại!" Phó Tử Khanh biết anh đã chột dạ, hắn nhếch môi khinh khỉnh nói.
Thấy Âu Dương Tư Duệ không đáp lại, hắn quay gót chuẩn bị lên xe nhưng lúc này lại bất ngờ dừng bước. "Nói với anh một chuyện, nếu anh muốn bảo vệ Vũ Minh Nguyệt thì hãy cẩn thận người phụ nữ tên Lam Tiểu Nhã, cô ta không tốt!"
Lời cần nói cũng đã nói xong, Phó Tử Khanh không cần biết Âu Dương Tư Duệ có hiểu ý mình không, hắn ung dung ngồi vào xe riêng của mình. Đối với hắn chuyện anh hiểu hay không cũng không quan trọng, vì từ giờ hắn sẽ bảo vệ Vũ Minh Nguyệt.
Âu Dương Tư Duệ bất động hồi lâu, anh lúc này mới nhớ lại cảnh tượng buổi trưa hôm nay. Khi bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, anh đã nhìn thấy Vũ Minh Nguyệt một tay ôm hộp cơm, đôi mắt phiếm hồng như vừa khóc xong, chỉ là thay vì chạy đến hỏi han anh lại quay lưng bỏ đi.
Hóa ra khi đó Vũ Minh Nguyệt đang gặp chuyện, mà anh lại không hay biết cũng như chẳng muốn tìm hiểu xem cô đã bị cái gì. Anh hối hận rồi, lẽ ra lúc đó anh không nên cứ bỏ đi như vậy.
...
Lục gia.
Trông thấy con gái đi học về, Vũ Đình vui vẻ hỏi cô. "Đình Đình, sao rồi con, Tư Duệ có thích ăn cơm con nấu không?"
Vũ Minh Nguyệt vì câu hỏi này khựng lại, cô đứng ngây ngốc ở cầu thang một lúc lâu, sau đó mới điềm đạm trả lời bà ấy. "Không ạ, sau này con sẽ không nấu ăn nữa, sách dạy ở dưới bếp phiền mẹ vứt đi giùm con!"
"Sao lại vứt đi chứ, hai đứa con cãi nhau à?" Vũ Đình lúc này mới buông tạp chí trên tay xuống, bà ấy lo lắng hỏi.
"Không phải ạ, chỉ là giờ con cảm thấy không cần nữa! Mẹ, xin mẹ đừng hỏi gì nữa, con muốn bình tĩnh suy nghĩ lại một chút!" Vũ Minh Nguyệt cúi đầu, cô không muốn kể lại chuyện khó chịu hôm nay cho bà ấy nghe, cô không muốn vì chuyện tình cảm ngang bướng của mình làm bà ấy lo lắng.
"Ừm, vậy con về phòng đi, tối mẹ sẽ mang cơm lên cho con!" Vũ Đình hiểu gì đó, bà ấy gật đầu.
Vũ Minh Nguyệt lúc này mới chầm chậm bước lên cầu thang, cô trầm mặc không có trả lời lại.
Vừa hay Vũ Minh Nhật ở cửa đi vào, anh cởi giày cho vào tủ, rồi mới đi đến ngồi xuống bên cạnh Vũ Đình.
"Minh Nhật, Tiểu Nguyệt lại bị làm sao nữa rồi?" Bà ấy không chờ được liền hỏi con trai, đứa con gái này làm bà ấy lúc nào cũng phải lo lắng.
"Không sao đâu mẹ, vài ngày nữa trở lại bình thường ngay thôi mà!" Vũ Minh Nhật cầm lấy trái táo trên bàn cắn một miếng, anh bình thản trả lời.
"Làm sao mà không có gì được chứ, Tiểu Nguyệt..." Nói đến đây Vũ Đình dừng lại, bà ấy thở dài. Con gái có chuyện cũng không nguyện nói cho cho bà biết, con trai thì cũng không giúp gì được.
Vũ Minh Nhật ôm lấy bà ấy, anh phì cười đáp. "Mẹ, không sao đâu, Tiểu Nguyệt nhà chúng ta mạnh mẽ lắm, con bé sẽ ổn thôi. Hiện tại có thể con bé vẫn chưa muốn trải lòng, khi nào bình tĩnh em nó sẽ tâm sự với mẹ sau."
Vũ Đình nghe xong cảm thấy có lý nhưng trong ánh mắt vẫn không giấu được âu lo. "Ừm, mẹ mong là vậy!"
_____🌸To Be Continued🌸_____