Những ngày tháng tiếp theo, thái độ của Âu Dương Tư Duệ dành cho Vũ Minh Nguyệt vẫn như vậy, anh lúc nào cũng tận tình chăm sóc cô như một cô em gái, tuy nhiên hành động đôi khi lại không đúng lắm.
Vũ Minh Nguyệt dần dần cũng quên đi sự tồn tại của Lam Tiểu Nhã ngày hôm đó, cô tận hưởng những ngày tháng tươi đẹp trước mong mong chờ đến ngày bản thân tròn mười tám tuổi.
Vốn mọi chuyện sẽ yên bình như thế, nhưng ông trời đâu phải lúc nào cũng chiều lòng con người, cuộc sống nếu như chẳng có sóng gió thì nó lại trở nên vô vị và nhạt nhoà đi.
"..."
Vào một ngày mùa thu se lạnh, Vũ Minh Nguyệt đang ngồi ở băng ghế chờ Âu Dương Tư Duệ trong khuôn viên trường. Anh đã hứa hôm nay sẽ đến ăn trưa cùng với cô. Nhìn hộp cơm do bản thân chuẩn bị, trong lòng Vũ Minh Nguyệt dâng lên một cảm xúc khó tả, cô hy vọng anh sẽ thích món ăn do cô làm.
Từ ngày trở về, cô chuyên tâm vào bếp học nấu nướng hơn, đến nay tay nghề đã được xem là khá giỏi, đây đều là do công lao dạy dỗ của mẹ cô và Lạc Ninh Hinh.
"Này, lúc nãy cậu nhìn thấy không? Học trưởng Âu Dương và Lam Tiểu Nhã trông thật xứng đôi!"
"Ừm, mình thấy rồi! Bọn họ cứ như sinh ra là để dành cho nhau ấy, nhan sắc và tài năng đều xuất chúng!"
"Kỳ thi lần này cả hai người họ đều giành hạng nhất nhì đấy, đúng là một đôi cực phẩm! Người xuất sắc giống như Âu Dương học trưởng, đương nhiên phải có một người thật sự xứng đôi bên cạnh rồi!"
"Nhưng mà sau lưng học trưởng lại có một cái đuôi, là Vũ Minh Nguyệt đấy! Cô ta ỷ gia đình hai bên có quan hệ thân thiết, liền cứ bám riết anh ấy không buông. Vũ Minh Nguyệt trông thì xinh thật, có điều cô ta lại không thông minh cho lắm!"
"..." Lúc này ở trong khuôn viên xuất hiện hai nữ sinh khác, bọn họ lời ra tiếng vào bàn tán, chẳng hề để ý đến xung quanh.
Dĩ nhiên ở một khoảng cách gần như thế, Vũ Minh Nguyệt đã dễ dàng nghe thấy hết, bàn tay cô siết chặt hộp cơm mạnh đến nỗi khiến nó trắng bệch ra.
"Các người nói đủ chưa?" Không thể chịu nổi, cô phẫn nộ đứng bật dậy trừng mắt hỏi bọn họ, hơi thở dồn dập đến khó chịu.
"Đi, mau đi thôi!" Hai nữ sinh giật mình, bọn họ hiện tại mới nhận ra bản thân là đã quá lời, liền gấp gáp kéo nhau bỏ đi.
Người đã đi xa, nhưng những lời nói kia cứ luẩn quẩn trong đầu Vũ Minh Nguyệt. Cái gì mà cô không xứng đôi với Âu Dương Tư Duệ, bọn họ là cái thá gì mà có thể phán xét? Cô cảm thấy hốc mắt có chút cay, cả người giận dữ đến phát run
Sau vài phút bất động, Vũ Minh Nguyệt lúc này đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay, thời gian nghỉ trưa cũng đã qua mười phút, mà Âu Dương Tư Duệ vẫn còn chưa đến tìm cô.
Nhớ đến lời hai nữ sinh kia vừa nói, Vũ Minh Nguyệt cầm lấy hộp cơm đi nhanh về phía phòng học của Âu Dương Tư Duệ. "Đúng là một lũ người nhiều chuyện!" Vừa đi, cô lại vừa lẩm bẩm.
Nhưng ngay khi Vũ Minh Nguyệt sắp đến nơi, bước chân của cô đột nhiên chậm dần, rồi từ từ dừng lại hẳn. Từ xa cô nhìn thấy Âu Dương Tư Duệ đi cùng một người con gái, cũng không phải ai xa lạ, mà chính là Lam Tiểu Nhã, người cô đã gặp ở khu vực trượt tuyết lúc trước.
Cái cảm giác khó chịu kia lại bất ngờ dâng lên, cô mím chặt môi đến đỏ ửng, hàng lông mi khẽ run vì cảm xúc giống như đang mất khống chế. Cô không thể hiểu nổi, tại sao mỗi khi nhìn thấy Lam Tiểu Nhã đều làm cho cô không thoải mái.
Nhưng...
Có một điều mà những nữ sinh khi nãy nói rất đúng, khiến cô không thể nào phản bác. Ở góc độ này, dù có nhìn thế nào đi chăng nữa thì Âu Dương Tư Duệ và Lam Tiểu Nhã đều rất xứng đôi, bọn họ trông rất giống các cặp đôi yêu nhau.
Một người con trai phong thái vô cùng chuẩn mực, nhan sắc yêu nghiệt và tài năng khiến các thiếu nữ ngưỡng mộ. Người còn lại chính là nữ thần ở trường học, từ khi cô ta đến liền khiến cho đám con trai phải điêu đứng, với thành tích học tập khủng, Lam Tiểu Nhã cũng dần trở nên nổi tiếng hơn ở trường.
Cổ họng Vũ Minh Nguyệt có chút nghẹn, không thể nhìn cảnh tượng này thêm nữa, cô quay lưng rời đi, quay trở về khuôn viên mà cả hai đã hẹn trước. Hộp cơm khi nãy còn rất ngon miệng, bây giờ cô liền cảm thấy không còn khẩu vị nữa.
Vũ Minh Nguyệt tiếp tục nhìn đồng hồ, đã hơn hai mươi phút rồi, xem ra cô cũng không thể ăn cơm vì hiện tại đã trễ. Cô nhẹ nhàng đặt hộp cơm xuống ghế ngồi, sau đó cũng quay trở về lớp học.
...
Âu Dương Tư Duệ hôm nay bị hiệu trưởng gọi đến, trong phòng còn có thêm cả Lam Tiểu Nhã hàng giả, ông ấy là đang muốn để hai người hợp tác làm luận án. Vừa vào đến nơi, không chờ anh nói gì, ông ấy đã nhanh chóng lên tiếng nói ra ý định của bản thân.
"Tư Duệ, em và Tiểu Nhã là niềm tự hào của trường chúng ta, thầy hy vọng cả hai có thế cùng nhau hợp tác cho nghiên cứu lần này, em thấy thế nào?"
Âu Dương Tư Duệ nhàn nhạt nhìn ông ấy, sau đó liền từ chối. "Không ạ, em đã có nhóm nghiên cứu riêng của mình rồi!"
Trong lòng Tô Đàm Vân thoáng thất vọng, tuy nhiên cô ta lại không để lộ nó ra bên ngoài, mà ngược lại tỏ ra ngây thơ nhìn anh.
Hiệu trưởng vì thành tích cho nên không muốn bỏ qua cơ hội này, ông ấy lại nói. "Nếu em đã có nhóm rồi thì thế này đi, em cho Tiểu Nhã vào nhóm để cùng làm, nhiều người tài giỏi thì cơ hội thành công sẽ cao hơn.
Dù cho Tô Đàm Vân không phải người tốt lành gì, nhưng sự thật cô ta cũng là một thiên tài, cho nên chuyện thành tích kia của cô ta không thể bàn cãi.
"..."
Mất một lúc lâu tranh luận, Âu Dương Tư Duệ cuối cùng cũng chịu thua ông ta. Tạm thời anh sẽ thuận theo ý ông ấy để Tô Đàm Vân cùng vào nhóm nghiên cứu, dù sao anh rất nhanh sẽ hoàn thành, để cô ta ở trong nhóm cũng không phải chuyện gì quan trọng, miễn cô ta không cản trở anh thì tốt.
"Tư Duệ, cảm ơn cậu đã đồng ý! Chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc hay không? Để tiện cho việc nghiên cứu thôi!" Vừa rời khỏi phòng hiệu trưởng, Tô Đàm Vân đã ôm tài liệu lẽo đẽo đi theo anh.
Âu Dương Tư Duệ bước chân dừng lại, thật tâm anh không muốn nhưng đã lỡ cho cô ta vào rồi, giờ cũng không thể từ chối được. "Tôi sẽ thêm cô vào nhóm chat của mọi người!" Nói rồi tay anh lưu loát thao tác trên điện thoại, ít phút sau đã thêm Tô Đàm Vân vào nhóm.
Đây chính là giới hạn của anh, chỉ đến đây mà thôi.
"Vâng, vậy tối mình liên lạc cho cậu nhé!" Tô Đàm Vân tỏ ra thân thiện đáp, một bộ mặt giả tạo ẩn sâu bên trong là sự thâm độc.
"Có chuyện gì tôi sẽ nhắn trên nhóm, cô không phải bận tâm đâu, mau về đi!" Anh từ chối mà không cần chần chừ dù chỉ là một chút.
"..."
Hành động trao đổi phương thức liên lạc của hai người chính là đập vào mắt Vũ Minh Nguyệt, nhưng mà Âu Dương Tư Duệ lại không hề biết.
"Đã hơn mười một giờ hai lăm rồi, Minh Nguyệt chắc vẫn đang chờ mình!"Mắt thấy đã gần hết giờ giải lao, anh vội vàng chạy đi tìm Vũ Minh Nguyệt, mà không thèm đoái hoài tới Tô Đàm Vân đu chỉ một chút.
Nhìn Âu Dương Tư Duệ dần đi xa, Tô Đàm Vân lại nhếch môi mỉm cười đầy ẩn ý. "Vũ Minh Nguyệt, thử xem đến cuối cùng chúng ta ai sẽ là kẻ chiến thắng!" Ánh mắt tràn đầy đắc ý, cô ta nói xong cũng đi khỏi nơi đó.
_____🌸 To Be Continued 🌸 _____